Nguyễn Lương đi vào cao ốc đài phát thanh, lúc lấy thẻ công tác ra quẹt để vào trong bỗng nhiên cảm thấy thật kích động, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, tay cũng run run, dường như đã lâu rồi không về lại nơi này.
Trên đường đi gặp phải đồng nghiệp quen biết với cô, rất nhiều người đều chủ động chào hỏi, Nguyễn Lương thấy khá mới lạ với mấy chuyện này nhưng tâm trạng vẫn vô cùng tốt.
Đến tầng mười ba, Nguyễn Lương tìm tới bàn làm việc của mình ngồi xuống bật máy tính lên, hoài niệm sờ soạng lại đồ trên bàn một lần.
Đến ngay cả cái thùng rác cạnh bàn cũng thấy siêu cấp đáng yêu!
Cầm lấy cái cốc, cho một gói cà phê hòa tan vào, Nguyễn Lương cầm cốc đi tới chỗ để nước nóng ở phòng giải khát nhưng còn chưa tới gần đã nghe thấy mấy cô đồng nghiệp buôn chuyện về tin tức gần đây của Hoắc Trạch.
Bước chân Nguyễn Lương dừng lại, trong lòng tự nhủ vừa tiễn Hoắc Trạch đi giờ lại nghe thấy người khác nói chuyện về anh ta, đi đâu cũng không thiếu được mặt anh ta, đúng là ác ma quấn thân mà.
"Lương Lương, hôm qua cô về sao không nói một tiếng vậy, chúng tôi tìm cô rất lâu đó.", đồng nghiệp Tiểu Lệ nhìn thấy cô, thuận miệng phàn nàn.
Hôm qua bọn họ cùng đi tới tiệc từ thiện của Hoắc gia và Cố gia, chính ở bữa tiệc đó mà cô bị bạn thân cặn bã Lý Tình Mỹ bỏ thuốc, còn để nhân viên tạp vụ đưa cô tới phòng của một con lợn béo chết tiệt.
Cô trốn khỏi gian phòng của con lợn béo kia rồi mới đánh bậy đánh bạ vào phải phòng Hoắc Trạch.
Đúng rồi!
Cô quên mất chuyện của con lợn béo đáng chết kia, có khi nào đối phương sẽ vạch trần cô không, còn cả camera khách sạn nữa, thêm nhân viên tạp vụ kia, Nguyễn Lương vừa nghĩ tới đó sau lưng đã thấm mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua một lòng muốn cứu bố khiến cô quên hết những chuyện này, bây giờ nghĩ biện pháp giải quyết còn kịp sao?
"Lương Lương, cô ngẩn người làm gì vậy, vẫn chưa tỉnh rượu à?",Tiểu Lệ kéo cô.
"Xin lỗi, hôm qua tôi uống hỏi nhiều, điện thoại lại hết pin nên quên báo cho mọi người.", Nguyễn Lương lấy lại tinh thần mỉm cười nói xin lỗi.
Tiểu Lệ cũng không thật sự trách cô chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, thấy cô nói xin lỗi lập tức bỏ qua, sau đó hào hứng kép cô giơ cao điện thoại lên cho cô nhìn: "Lương Lương, có tin tức mới bùng nổ này! Mau đọc đi, hôm qua Hoắc tam gia bỏ lại Cố đại tiểu thư, không xuất hiện tại vũ hội nữa, bị giải trí Hoa Hoàng vạch trần là do anh ta ra ngoài hẹn hò với một cô gái thần bí!
Tôi vừa nghe nói tổ lão đại ở giải trí cách vách đang nổi điên, quyết rải ra một nhóm cẩu tử, quyết tìm hiểu bằng được cô gái thần bí kia là ai, không thể tiếp tục để giải trí Hoa Hoàng vượt lên nữa."
Nguyễn Lương nhìn hình ảnh, là cô và Hoắc Trạch, địa điểm là ở bãi đỗ xe.
Cô chính là cô gái thần bí kia.
Như kiếp trước, vẫn bị chụp lén chỉ là lần này ở cùng Hoắc Trạch, cô cũng chuẩn bị đầy đủ, quần áo cũng thay ra nên không ai biết là cô.
"Người này che kín mít như thế, sao mà dễ đào như vậy được.", Nguyễn Lương pha xong cà phê, uống một ngụm, bày vẻ mặt nhàn nhã nói.
"Lương Lương, cô bị ngốc sao, chỉ cần theo dõi Hoắc tam gia xem gần đây anh ta qua lại với cô gái nào chẳng phải là sẽ móc ra được à.", Tiểu Lệ liếc cô một cái.
"Bình thường cô thông mình như vậy sao giờ lại tự nhiên ngốc rồi."
"... Khụ khụ.", Nguyễn Lương suýt nữa bị sặc cà phê, cô cừng ngắc cười một tiếng: "Ha ha, đúng vậy, đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, nhất định là do hôm qua uống quá nhiều đầu óc chưa tỉnh táo hẳn."
Nhớ lại sáng sớm hôm nay cô còn ăn sáng với Hoắc Trạch, lát nữa lại phải đi phỏng vấn anh ta, mẹ nó, hình như đụng phải họng súng rồi!
Hành vi thân mật lại khả nghi như vậy, muốn giấu được đám chó chết kia chẳng khác nào cô đang mơ mộng hão huyền.
Làm sao bây giờ?
Điên mất thôi!
"A a a! Điên mất điên mất thôi!", lúc này nữ đồng nghiệp Tiểu Vũ vừa ôm điện thoại vừa hét lên, kinh hãi đến mức Nguyễn Lương còn tưởng mình vừa buột miệng nói suy nghĩ trong lòng ra.
"Tiểu Vũ, cô xem gì vậy?"
"Weibo của lão quản gia đó, bây giờ tôi mới nhìn rõ cập nhật, thiếu gia ác ma vừa phá thân, đã có một nửa sinh mệnh còn lại của mình! A, kẻ đáng chết đó là ai hả? Sao lại hạnh phúc như vậy!"
Biểu cảm Tiểu Vũ sụp đổ: "A a a, hiện thực quá tàn khốc, hạnh phúc vĩnh viễn không phải của tôi!"