Chương 28: Hắn nhất định phải nhận sự trừng phạt

Hoắc Trạch vì lời nói của cô mà đôi mắt tối lại, cảm xúc trong lòng bị khuấy đảo một cách nặng nề: "Không có ngoài ý muốn!"

Anh sẽ không để cô oán hận hay thậm chí là thất vọng với mình, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô không còn vui vẻ nhìn anh, không còn tin anh nữa Hoắc Trạch đã cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

"Đinh linh linh..."

Lúc này chuông điện thoại của Hoắc Trạch bỗng vang lên, tầm mắt Nguyễn Lương trôi dạt tới màn hình điện thoại của anh, nhìn thấy tên người gọi là Cố Vũ Vi không khỏi cười càng thêm ngọt ngào, trong âm điệu mang theo sự nghịch ngợm: "Tam gia, ngoài ý muốn tới rồi, là Cố tiểu thư gọi tới."

Hoắc Trạch nhìn điện thoại lại liếc mắt nhìn Nguyễn Lương mới nhận cuộc gọi, thậm chí còn nhấn loa ngoài.

Nguyễn Lương thấy anh vậy mà nhấn loa ngoài không khỏi thấy hơi xúc động, gọi điện công khai với Cố Vũ Vi ngay trước mặt cô, Hoắc Trạch đang lấy lòng cô sao?

"Anh Trạch, em là Vũ Vi, anh đang ở đâu? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?", giọng nói mềm mại yêu kiều của Cố Vũ Vi vang lên.

"Chuyện gì? Nói qua điện thoại.", Hoắc Trạch thản nhiên nói.

"Anh Trạch, em có một yêu cầu quá đáng, người lái xe gây chuyện hôm qua anh bắt, đó là con trai của bố nuôi em, cũng là anh trai em, anh ấy thật sự không cố ý, cũng hoàn toàn không biết anh sẽ ở đó.

Anh Trạch, năm đó khi bị bắt cóc, sau khi em trốn ra may mắn có bố nuôi và anh trai em mới không sao, giờ mới có thể gặp lại anh... Vũ Vi cầu xin anh, nể tình nghĩa khi còn bé của chúng ta có thể tha cho anh ấy lần này không?"

Đầu dây bên kia Cố Vũ Vi cắn cắn môi, ôm nội tâm lo lắng bất an chờ đợi Hoắc Trạch trả lời.

Nếu là trước đó cô ta chẳng cần phải thấp thỏm như thế mà có thể vô cùng tự tin Hoắc Trạch nhất định sẽ đồng ý việc này bởi vì chuyện khi còn bé nên anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.

Chỉ cần thứ cô ta cần, chuyện cô ta muốn làm, thế nào anh cũng sẽ cho cô ta, giúp cô ta thực hiện.

Nhưng từ mấy ngày trước, thái độ của Hoắc Trạch với cô ta càng ngày càng lạnh nhạt.

Nhất là tối qua, anh lại vì con đàn bà khác mà bỏ lại cô ta, không thèm nể mặt cô ta, đây là chuyện chưa từng có.

Cố Vũ Vi vô cùng hoảng loạn, rốt cuộc là sai ở đâu?!

Nhất định là do con đàn bà đáng chết tốt hôm qua, nhất định là do cô ta quyến rũ anh Trạch nên anh Trạch mới không muốn để ý đến mình.

Cố Vũ Vi căm giận nghĩ, chờ đến khi tìm được con đàn bà đó, nhất định phải giết chết nó.

Nguyễn Lương nghe lời khẩn cầu của Cố Vũ Vi, khóe miệng lộ ra độ cong giễu cợt.

Đúng vậy mà, Hoắc Trạch và cô ta có tình nghĩa sinh tử khi còn bé, cô thì tính là cái gì, cũng chỉ là một người phụ nữ lên giường với anh đêm qua thôi!

Có lẽ bây giờ Hoắc Trạch có cảm giác tương đối mới mẻ với cô, muốn sủng cô nhưng vị trí của cô trong lòng anh nào có thể sánh được với Cố Vũ Vi.

Cố Vũ Vi đã nói như vậy rồi, Hoắc Trạch nhất định sẽ đồng ý, giống như kiếp trước thôi.

Nguyễn Lương đã sớm biết sẽ như thế nhưng trong lòng vẫn đau âm ỉ từng cơn. Sao cô lại hèn như vậy chứ, kiếp trước tổn thương bao lần rồi nhưng giờ Hoắc Trạch mới chỉ hơi quan tâm cô một chút mà cô đã không nhịn được ôm kỳ vọng với anh ta.

Nguyễn Lương quay đầu nhìn khunh cảnh ngoài cửa sổ, không muốn nhìn thần sắc dao động của Hoắc Trạch, bởi vì cô sợ mình sẽ mất không chế mắng Hoắc Trạch, sợ sẽ khiến mọi chuyện càng thêm hỏng.

Hoắc Trạch nhìn Nguyễn Lương, liên hệ với lời cô vừa nói, còn cả hành động muốn cứu bố mình tối qua của cô, có phần hoài nghi cô có năng lực dự báo.

"Anh Trạch, anh vẫn đang nghe sao?", Cố Vũ Vi chờ giây lát thấy không ai đáp lại lo lắng hô lên.

"Không được!", dù Hoắc Trạch đang trả lời Cố Vũ Vi nhưng lại nói với Nguyễn Lương: "Hắn nhất định phải nhận sự trừng phạt!"

Nguyễn Lương quay đầu, không dám tin nhìn Hoắc Trạch.