"Ngẩn người rồi?", Hoắc Trạch nhìn bộ dạng khiếp sợ ngốc ngốc của cô, cong khóe môi, búng trán cô một cái rồi khởi động xe.
"Bị tam gia nói đến ngẩn người đó!", Nguyễn Lương xoa xoa trán, bĩu môi, ôm khuôn mặt ngạc nhiên khó tin hỏi: "Tam gia, tôi thật sự không tưởng tượng được dáng vẻ anh bóc trứng gà đỏ mà, quá khó tin! Hôm qua anh thật sự ăn trứng gà đỏ sao? Nhưng vì sao phải ăn trứng gà đỏ, là do trẻ con trong nhà tặng anh trứng gà đỏ? Hay là..."
"Ồn ào.", Hoắc Trạch chịu không nổi cô líu lo luôn miệng, vươn tay nhéo một cái trên miệng cô để cô ngâm miệng lại.
"...", Nguyễn Lương không vui nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mặc dù vừa rồi Nguyễn Lương cảm thấy ý nghĩ Hoắc Trạch là thiếu gia ác ma rất buồn cười nhưng một khi hạt giống hoài nghi đã gieo xuống đáy lòng, cô không thể không để ý nó được.
Càng nghĩ càng muốn biết rõ ràng!
Chẳng lẽ trực tiếp hỏi Hoắc Trạch à?
Nguyễn Lương lập tức phủ nhận ý nghĩ này, nếu nói Hoắc Trạch chính là thiếu gia ác ma vậy tức là cô có thêm một con đường để hiểu anh, về sau có thể chú ý tới anh nhiều hơn.
Nhưng nếu không phải mà lại bị Hoắc Trạch biết mình là fan của một tên giống đực khác, lấy dục vọng khống chế biến thái của anh có khi sẽ đóng luôn cả weibo của lão quản gia.
Nên, dù cân nhắc ra sao thì cũng không thể để Hoắc Trach biết mình đang để ý tới thiếu gia ác ma.
Dù sao về sau cô sẽ thường xuyên ở cùng Hoắc Trạch, lo gì không phát hiện ra. Nguyễn Lương nghĩ vậy liền tạm thời ném chuyện của thiếu gia ác ma ra sau đầu.
"Tam gia, người lái xe gây chuyện hôm qua đã bắt được chưa?", Nguyễn Lương nhân lúc anh đang dừng đèn đỏ, kéo ông tay áo anh, mong đợi hỏi.
"Rồi.", Hoắc Trạch thích nhìn bộ dạng luôn luôn ỷ lại mình của cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Bây giờ đang trong cục cảnh sát, sẽ lấy tội cố ý giết người khởi tố hắn ta."
"Cố ý giết người?! Hôm qua không phải hắn say rượu mà là cố ý đụng bố tôi?! Quá đáng hận! Vì sao hắn muốn đụng bố tôi? Tôi có thể đến gặp hắn một lần không?"
Nguyễn Lương giả bộ dạng như bị kinh sợ, khuôn mặt xinh đẹp tức đến đỏ bừng, hai tay cũng nắm chặt.
Hoắc Trạch thấy cô tức như vậy, vươn tay khẽ vuốt đỉnh đầu cô, mang theo nồng đậm trấn an là yêu thương: "Không cần phải tức giận vì một kẻ rác rưởi. Em muốn gặp hắn khi nào?"
Tam gia, hôm qua nếu không có anh, bố tôi đã chết rồi! Nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì nếu tên lái xe kia không thừa nhận hắn ta muốn cố ý hại người cũng không có động cơ gây án vậy thì chúng ta không thể kiện hắn! Hắn thật sự sẽ phải nhận trừng phạt sao?"
Nguyễn Lương cố gặp nặn ra mấy giọt nước mắt, căn cắn miệng nhỏ, vô cùng tức giận lại bất lực nói.
"Em muốn hắn ta chết cũng được.", lúc này đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, Hoắc Trạch cho xe tiến về phía trước, dừng ở ven đường, vươn tay lau nước mắt cho cô: "Chỉ cần em vui vẻ."
"Thật sao?", trái tim Nguyễn Lương run lên, lời này êm tai cỡ nào, chỉ cần cô vui vẻ, anh có thể khiến kẻ đó chết.
Nhưng lần này cô thật sự có thể tin tưởng Hoắc Trạch sao?
Hay sau đó anh ta lại vì Cố Vũ Vi cầu xin mà thả người đi.
"Vì sao không tin lời của tôi?", Hoắc Trạch nắm cằm cô, để cô nhìn anh, anh cũng nhìn thẳng vào cô.
"Tôi không dám tin, tôi sợ sẽ khiến tam gia khó sử, tôi sợ một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể khiến người kia nhận sự trừng phạt tôi sẽ thất vọng về tam gia, thậm chí là oán hận anh."
Nguyễn Lương nhu thuận cười một tiếng, lời nói nghe qua rất ngoan thuận yếu đuối, thế này không dám thế kia cũng không nhưng thực ra đó cũng là một loại phép khích tướng.
---
Ol có lời muốn nói:
Đọc lại mấy chương đầu thấy nhiều lỗi quá, lại ngồi để sửa. Cũng lại lúc đó vừa gặm cổ đại xong nên bị lú lú TT, xin thứ lỗi cho sự thiếu xót này của Ol.