Chương 21: Trứng gà đỏ

"Nhưng cháu phải đồng ý với bà, mấy ngày nữa đưa con bé về nhà cho chúng tôi xem, bà sắp hiếu kì chết rồi, không chờ nổi nữa, bà muốn thấy mặt con bé một lần.", lão phu nhân mặc kệ bạn già phản đối, tiếp tục cười híp mắt nói.

"Vậy hơi gấp, sẽ dọa cô ấy sợ chạy mất.", Hoắc Trạch nghĩ đến Nguyễn Lương, khóe miệng hơi nhếch lên: "Một thời gian nữa đi."

"Tức là người ta còn chưa thích anh, chướng mắt anh hả?! Một cô gái cũng không theo đuổi được, đồ đần!", lão gia tử trừng mắt, rất khó chịu nói.

Cháu trai ông ưu tú như vậy mà vẫn có người không thích nó, tức giận nha!

"Lão đầu tử nhà ông, nói chuyện câu trước vả câu sau, ông có thể giữ thái độ rõ ràng không hả!", lão phu nhân ghét bỏ dùng sức đập ông già bên cạnh một cái.

"... Vấn đề này quá bất ngờ, tôi còn chưa rõ ràng mà.", lão gia tử sắp không giữ được thể diện nữa rồi, cố gắng nghiêm mặt nói.

"Thời gian không còn sớm, ông bà mau đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì mai lại nối.", Hoắc Trạch giải vây cho lão gia tử.

"Thời gian không còn sớm, vẫn còn trứng gà đỏ với cảnh xương sườn đó, bà nội nhìn anh uống hết rồi đi.", lão phu nhân đi được nửa đường lại nhớ ra, vội vàng nói.

"Phu nhân, mười phút nữa mới chuẩn bị xong.", lão quản gia rất đúng lúc nói.

Hoắc Trạch bảo hai người mau đi ngủ, đừng đợi, anh cam đoan sẽ ăn trứng gà, còn cả canh nữa.

"Quản gia, nhớ chụp ảnh lại, mai tôi muốn xem nó ăn hay chưa.", lão gia tử nói.

"...", Hoắc Trạch, đau đầu.

"Tiểu Trạch, riêng canh bổ thận nhất định phải uống sạch, đừng để con nhà người ta xem thường cháu.", lão phu nhân trước khi đi còn vui tươi hớn hở dặn dò: "Trứng gà đỏ cũng nhất định phải ăn, kỷ niệm ngày cháu trưởng thành."

"...", Hoắc Trạch.

Suy nghĩ bỗng nhiên trôi dạt đến chuyện hôm nay anh vô cùng mất mặt giây | bắn, chẳng lẽ anh thật sự cần bổ thận?!!

-

Sau hơn mười phút đồng hồ, lão quản gia bê một cái khay tới, phía trên đặt một bát canh xương sườn ninh đỗ đen nóng hổi, còn cả hai quả trứng gà đỏ đến chói mắt đặt trên bàn ăn.

"Thiếu gia, mời từ từ dùng."

Hoắc Trạch nhìn chằm chằm hai quả trứng gà đỏ kia mấy chục giây cũng không có dũng khí cầm lên, cuối cũng vẫn phải chuyển đến canh bổ thận, cầm thìa nhấp một hớp rồi để cái muỗng xuống.

Hoắc Trạch quay đầu ngoắc tay với Mộc Nam: "Trứng gà đỏ với canh, thưởng cho cậu."

"Hôm nay không phải tôi phá...", Mộc Nam nói được một nửa, thìa trong tay Hoắc Trạch đã bắn về phía anh, tay phải anh vội vàng duỗi ra bắt lấy chiếc thìa, chấp nhất nói nốt chữ cuối: "Thân."

Hoắc Trạch lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Dĩ hạ phạm thượng! Chờ một ngày tâm trạng trẫm xấu, nhất định trẫm sẽ chôn ngươi."

"Có lần cậu phát bệnh hình như từng làm rồi.", Mộc Nam nói mà chẳng mang biểu cảm gì.

"Đừng tưởng rằng cậu nhắc đến là tôi sẽ áy náy với cậu rồi miễn trứng gà đỏ.", Hoắc Trạch cầm một quả ném anh ta: "Mỗi người một quả, chúc mừng trước một ngày nào đó cậu thuận lợi thoát xử nam."

"... Tôi có còn là xử nam đâu.", khuôn mặt Mộc Nam cứng đờ, cầm trứng gà đỏ, căm ghét nhìn nó rồi vẫn phải đi qua ngồi cạnh Hoắc Trạch, đập đập quả trứng, cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ.

"Chỉ là không biết mặt mũ người đã ngủ với tôi là ai, tỉnh lại còn chẳng nhớ có đúng là mình ngủ với người ta hay không sau đó cũng chẳng thấy cô ấy đâu nữa, cậu cũng thế?"

Hoắc Trạch vừa cúi đầu bóc vỏ trứng, vừa khinh thường anh ta.

Mộc Nam bóc xong vỏ trứng, hung tàn cắn một cái, vừa nghiêm túc nhai vừa oán hận nhìn chằm chằm Hoắc Trạch tưởng tượng anh là miếng trứng gà trong miệng mà chà đạp.

Ai cho cậu chọc ngoáy nỗi đau của tôi!

---

Cảm nghĩ tác giả:

Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ

== Đọc xong nhớ ném phiếu nha~~ Cảm ơn.

---

Tiểu Hạ có lời muốn nói:

Hoắc thiếu, ngài lên ngôi hồi nào vậy?

Hoắc tam gia: Dĩ hạ phạm thượng, người đâu lôi ra chém đầu!!!

Cái "trẫm" là Hạ tự thêm cho chút hài hước, trên thực tế là "ta" thôi ạ!