Chương 20: Ông bà nội đáng yêu

"Được được được, cứ như chú nói nhưng trứng gà đỏ là không thể thiếu.", lão phu nhân cười híp mắt nói.

"Còn nữa này, cậu bảo canh ba ba, canh thịt dê từ mai nhớ phải nấu để Tiểu Trạch uống đúng giờ."

"Được rồi.", quản gia mỉm cười gật đầu, xoay người phân công phòng bếp.

"Bà nội...", Hoắc Trạch vô lực muốn dừng lão phu nhân đang kích động lại nhưng lão phu nhân không để ý tới anh.

"Quá vớ vẩn, thằng nhóc này khỏe mạnh như vậy dùng đồ bổ như thế để làm gì.", lão gia tử ngồi nghe ở bên cạnh vừa mới gật đầu lia lịa nhưng quản gia đi rồi lại cảm thấy rất không đúng, vội trách tội bạn già.

Hoắc Trạch gật đầu, lần đầu tiên ủng hộ ông nội, cảm thấy ông nói siêu đúng!

"Thanh niên vừa được ăn mặn cũng phải biết khống chế nếu không sẽ tổn hại sức khỏe.", lão phu nhân cường điệu hóa câu chữ.

"Lúc này nhất định phải bổ thận thật nhiều nếu không con gái nhà người ta chê Tiểu Trạch thể lực không tốt biết làm sao giờ."

"Bà nhìn nó đi, luyện tập trong quân bao nhiêu năm trời, vật trâu còn được, một đêm mấy lần chắc chắn không vấn đề!"

Lão gia tử chỉ Hoắc Trạch, vỗ đùi trừng mắt với bạn già: "Không tin tưởng cháu trai mình đến thế à!"

"...", Hoắc Trạch, tâm trạng hơi phức tạp, không biết đang khen anh hay đang mắng anh nữa.

Mộc Nam nghe hai người càng nói càng khó tưởng tượng, lại nhìn mặt ông chủ nhà mình như đang chết lặng, rụt rụt người lai, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, để hai ông bà chắc chắn không ôm chiến hỏa ngập trời lên người anh ta.

"Ông nội, bà nội, hai người không muốn biết cô gái kia là ai sao?", Hoắc Trạch vuốt trán, nói một câu đơn giản lại có thể khiến hai ông bà đồng thời im lặng, mong đợi nhìn anh.

"Tiểu Trạch, mau nói đi, cô gái kia đặc biệt lắm hả lại khiến cháu làm chuyện hai người với người ta?", hai mắt lão phu nhân tỏa sáng, con tim thiếu nữ dấy lên ngọn lửa hóng chuyện hừng hực.

"Cô ấy là thuốc giải của cháu, hôm nay cháu đột nhiên phát bệnh lần nữa, giờ này cháu vẫn êm đẹp ở đây là vì có cô ấy."

Hoắc Trạch vừa nói câu này tựa như một quả bom nổ tung suy nghĩ của lão phu nhân và lão gia tử, cả Mộc Nam cũng phải giật mình: "Cháu nói thật sao? Cô gái đó là bác sĩ hả?"

"Không, cô ấy là phóng viên.", Hoắc Trạch lắc đầu: "Bản thân cô ấy là thuốc giải, thân mật cô ấy là được."

"Thần kỳ vậy à?! Con gái nhà người ta thật sự giúp cháu khôi phục được lý trí?", lão phu nhân ngạc nhiên xác nhận.

"Dạ.", Hoắc Trạch gật đầu.

"...", Mộc Nam, vì sao anh ta thấy ngoài thần kỳ, phương thức giải quyết này còn hơi sắc tình.

"Vậy thân thể cháu thì sao, có di chứng không? Bây giờ để bà gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cháu.", lão phu nhân lại lo lắng nói.

"Cháu thấy thoải mái hơn bao giờ hết, không cần phải làm phiền bác sĩ, để ngày mai cháu tới tìm.", Hoắc Trạch nói.

"Cô gái kia bối cảnh gì? Cố ý tiếp cận anh hả?", lão gia tử trầm giọng nói.

"Cháu đã xác nhận rồi, đêm nay cô ấy ngoài ý muốn mới vào phòng cháu. Cháu cũng đã gặp bố cô ấy, gia thế rất phổ thông."

"Ông bà, cháu hi vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện của cháu và Nguyễn Lương, cũng đừng điều tra về cô ấy, cháu muốn tự mình tìm hiểu."

"Sao thế được...", lão gia tử lập tức phản đối nhưng ông còn chưa nói hết đã bị bạn già vỗ độp một cái vào tay bắt ông ngậm miệng.

"Bà hiểu mà, ông bà không nhúng tay vào, để hai đứa yêu đương tự do.", lão phu nhân cười ha hả nói.

"Không được! Phụ nữ không rõ ràng không thể gả vào Hoắc gia!", lão gia tử tiếp tục phản đối.