"Thằng nhóc thối, bà và ông nội anh không có quyền đau lòng anh hả!", lão phu nhân giơ tay vỗ đầu Hoắc Trạch: "Lần này về tính tình càng ngày càng lạnh, thật sự chẳng có chút đáng yêu nào như trước đây."
"Nói vớ vẩn. Như ngày trước mới là yêu không nổi.", lão gia tử nói.
Hoắc Trạch mỉm cười, trong lòng ấm áp. Nếu như trước đây không có ông nội và bà nội nuôi nấng anh có lẽ anh đã sớm bị chính mẹ mình hủy rồi.
"Tiểu Trạch, không phải cháu thích Vũ Vi à? Bà thấy thái độ vừa rồi của cháu với con bé hơi là lạ.", lão phu nhân nói.
"Chưa thể nói là thích.", Hoắc Trạch nói.
"Trước đây anh vẫn rêu rao lớn lên phải cưới con bé, còn nói con bé là thiên sứ nhỏ của anh cơ mà, anh cứ thế thay đổi hả?", lão gia tử cố ý xem thường anh.
Hoắc Trạch ôm vẻ mặt táo bón, nửa ngày mới mở miệng nói chuyện.
"Cháu cảm giác cô ấy rất lạ, càng ngày càng thấy cô ấy không giống bé gái ngày đó."
"Không giống? Mười năm trước lúc Vũ Vi vừa được nhận lại không phải cháu bảo đúng là con bé sao?", lão phu nhân nói: "Nếu không hai nhà Cố gia và Hoắc gia cũng không kéo gần quan hệ đến vậy."
"Cháu đang điều tra thân phận thật giả của Cố Vũ Vi.", Hoắc Trạch nói.
"Ài, cứ làm đi, tự cháu biết là được rồi.", lão phu nhân sầu muộn thở dài, khoa trương xoa xoa khóe mắt chẳng có giọt nước mắt nào.
"Tiểu Trạch à, bà chỉ lo cháu cứ thế cô độc sống quãng đời còn lại thôi, cả đời không vợ con thảm biết bao! Cháu mau tìm một cô gái thử đi, đừng vì bóng ma hồi mười tám tuổi mà cả đời không lấy vợ, hu hu hu... Đứa cháu số khổ của bà..."
Khóe miệng Hoắc Trạch giần giật, lẳng lặng nhìn bà nội biểu diễn, những lúc như thế này phải để bà diễn mới là đứa cháu có hiếu.
"Bà đừng khóc nữa, nếu thật sự không được thì bỏ thuốc nó rồi đưa lên giường phụ nữ là xong! Chắc chắn sẽ không để nó làm một đứa xử nam già đâu!", lão gia tử an ủi người bạn già.
"...", khóe mắt Hoắc Trạch cũng giật, đang muốn mở miệng thì Mộc Nam vọt tới trước mắt anh, người luôn luôn ổn trọng như anh ta lúc này lại kích động đến mức nói luôn mồm, nước miếng bay tán loạn.
"F-ck f-ck f-ck f-ck! Phòng ở khách sạn loạn xì ngậu, trên ga giường còn dính máu, cậu mau khai nhanh, có phải cậu ngủ với một cô nàng nào đấy rồi đúng không?!!"
Mộc Nam là cô nhi bà nội nhận nuôi ở cô nhi viện, để làm bạn kiêm luôn cả vệ sĩ của Hoắc Trạch, đồng hành với nhau nhiều năm, dù quan hệ giữa Mộc Nam và Hoắc Trạch là quan hệ chủ tớ nhưng tình cảm lại như anh em.
Hoắc Trạch ghét bỏ lùi về phía sau mấy bước vì nước miếng của Mộc Nam phun lên cả mặt mình, trả thù anh ta một đá mới thản nhiên gật đầu: "Đúng."
Đột nhiên có tin vui rơi xuống, lão phu nhân khó tin nháy mắt mấy cái, kích động nhìn Hoắc Trạch: "Tiểu Trạch, cháu thật sự ngủ với một cô gái?"
Dứt lời, hai ngón trỏ của lão phu nhân vô cùng đáng yêu va chạm nhau.
"...", Hoắc Trạch gật đầu, cảm thấy thấy khóe mắt mình giật nhanh hơn, có dự cảm không tốt.
"Ai da da, thật sự là quá tuyệt vời!", lão phu nhân có được chứng thực, mừng như điên vỗ bàn: "Quản gia, mau bảo phòng bếp luộc hai quả trứng gà đỏ, nấu thêm cháo gạo kê nữa, phải bồi bổ cho Tiểu Trạch."
"...", Hoắc Trạch, đã bảo là không ổn rồi mà.
Trứng gà đỏ với cháo gạo kê là cái quỷ gì!
"...", Mộc Nam.
Hai mươi sáu tuổi mới thành công thoát kiếp xử nam là chuyện đáng để kỷ niệm, chúc mừng.
Lão gia tử banh mặt, nghe thấy lời của bạn già, trực tiếp hóa đá, trừng mắt nói với vợ: "Bà đừng làm mấy chuyện vớ vẩn nữa!"
Lão quản gian vô cùng giữ chuyên nghiệp, lúc này vẫn giữ được nụ cười hoàn mỹ, đưa ra đề nghị.
"Lão phu nhân, trứng gà đỏ và cháo gạo kệ dùng để bồi bổ cho phụ nữ, nam nhân thường thì cần bổ thận, nên uống canh ba ba, canh xương sườn đỗ đen, còn cả canh thịt dê hầm nhân sâm, vân vân. Dựa trên thời gian quan hệ, bây giờ nấu một phần canh xương sườn đỗ đen vẫn kịp."
---
Tiểu Hạ có lời muốn nói:
Lão quản gia: Thân là một quản gia, những thứ này đều nên biết.
Hoắc tam gia: Nhưng tôi không cần bổ thận.
Nguyễn Lương: Tam gia, nên bảo vệ sức khỏe, uống thử canh thịt dê hầm nhân sâm không?
Hoắc tam gia: Em nghi ngờ năng lực của tôi?
Nguyễn Lương: Không có, tôi nấu canh bồi bổ cho tam gia mà.
Hoắc tam gia: Được, tôi uống xong em chịu trách nhiệm.
Nguyễn Lương: Σ(O_O)