"Hoắc Trạch!", Lâm Mạn Thanh lo ngại mẹ chồng ở bên cạnh nên cố áp lửa giận của mình xuống: "Cậu có nghe thấy tôi nói không hả?"
"Mẹ vừa nói chuyện?", Hoắc Trạch nhướng mày, dùng giọng nói lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn hỏi.
Vừa rồi anh đang chuyên tâm trả lời tin nhắn của Nguyễn Lương nên thật sự không chú ý tới mẹ mình có nói chuyện hay không.
Lâm Mạn Thanh thấy anh không để ý vọt dậy khỏi ghế, không thể duy trì nổi hình tượng phu nhanh cao quý tao nhã nữa, giơ tay chỉ Hoắc Trạch, ác độc mắng: "Sao mày không chết đi! Lúc mày sinh ra, tao nên bóp chết mày..."
"Láo xược!", lão phu nhân vốn im lặng ít nói cầm một quả táo trên bàn ném về phía Lâm Mạn Thanh: "Cút! Về sau ít đến đi, bà già này còn muốn sống lâu thêm vài năm."
Lâm Mạn Thanh oán hận ngậm miệng, xoay người đi ra ngoài nhưng bà ta còn chưa kịp đi ra cửa thì lời nói của Hoắc Trạch đã khiến bà ta phải dừng lại... Nhìn về phía anh.
Bởi vì đứa con cả bà ta thương yêu nhất, Tử Hàng gọi điện thoại cho Hoắc Trạch, bà ta muốn biết Tử Hàng tìm Hoắc Trạch làm gì.
"Anh trai, có chuyện gì?", Hoắc Trạch nhàn nhạt hỏi.
"Vừa rồi Tần Đại Quang gọi điện cho tôi nói cậu ta lái xe xảy ra chút chuyện, người của cậu bắt cậu ta. Cậu ta là người của tôi, thả cậu ta ra.", Hoắc Tử Hàng vừa mở miệng đã ra lệnh một cách đương nhiên.
"Ồ? Là người của anh trai sao?", khóe miệng Hoắc Trạch cong lên một nụ cười châm chọc.
"Nếu tên lái xe đâm tôi là người của anh trai tôi sẽ không truy cứu. Nhưng vấn đề là, tôi suýt nữa bị đâm chết, nếu tôi cứ thả đi, ông nội và bà nội đều biết rồi, có khi..."
Hoắc Trạch còn chưa nói xong lão phu nhân bên cạnh đã đứng ngồi không yên, cuống quýt đứng dậy, kéo tay anh kiểm tra xem anh có bị thương không.
"Sao cháu lại bị thương? Mau gọi bác sĩ Trương tới đây! Thằng nhóc này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói sớm."
"Hoắc Trạch! Lần này mày lại cãi tao?! Mày đừng quên, mọi thứ của mày vốn là của tao, mày nợ tao!"
Đầu dây bên kia quả nhiên Hoắc Tử Hàng không biết Hoắc Trạch đang ở đâu, đột nhiên cao giọng quát nạt mà lúc này Hoắc Trạch lại bấm mở loa ngoài, tiếng hét phẫn nộ truyền ra khỏi điện thoại, hận không thể hét đến sập cả trần nhà.
"...", lão phu nhân hoảng sợ, thân mình lảo đảo, Hoắc Trạch vội đỡ lấy bà, trong lòng thầm tự trách, đáng lẽ không nên lấy mấy thứ này ra khiến bà bận tâm.
Lão gia tử tức đến vểnh râu trừng mắt, quát qua điện thoại.
"Vớ vẩn!! Thằng cháu bất hiếu, anh muốn tôi tức chết đúng không! Chuyện giữa Tiểu Trạch với anh đã kết thúc rồi! Anh lại dám giở trò muốn đâm cháu trai bảo bối của tôi, chán sống rồi hả!"
"... Ông nội?", Hoắc Tử Hàng bị lão gia tử quát đến ngẩn người: "Ông, sao ông lại..."
"Anh, anh thử giúp đỡ người muốn đâm Tiểu Trạch đi, xem lần sau tôi có đánh anh hay không!", lão phu nhân lập tức buông lời uy hiếp.
"Anh cũng nghe thấy rồi đấy, ông nội và bà nội rất tức giận.", Hoắc Trạch lạnh lùng nói rồi tắt điện thoại.
"Bố, mẹ, hai người không thể...", Lâm Mạn Thanh vừa nghe Tử Hàng chịu thiệt đã muốn nói chuyện vì con mình nhưng lão gia tử hoàn toàn không muốn nghe bà ta nói chuyện, khoát tay chặn lại: "Tiễn khách!"
Lâm Mạn Thanh, còn cả Cố Vũ Vi đứng xem kích đều bị bảo vệ canh cửa mời ra ngoài.
-
Bọn họ đi rồi, lão gia tử và lão phu nhân cùng thở dài một cái: "Cứ thế này, thế nào tôi cũng giảm thọ mười năm!"
"Ông nội, bà nội, xin lỗi.", Hoắc Trạch nói: "Cháu không còn như hồi bé nữa, ông bà không cần phải tức giận, tự cháu có thể đối phó được."
---
Tiểu Hạ: Xin lỗi, hôm qua mất điện không ngồi dịch được, hôm nay sẽ cố bù.