Chương 17: Con quái vật này, cũng xứng được cười!

Ngày mai theo sắp xếp cô phải đi phỏng vấn Hoắc Trạch.

Từ một vài chuyện ở kiếp trước, Nguyễn Lương có thể chắc chắn rằng Lý Tình Mỹ thích Hoắc Trạch.

Cô không chỉ thăng chức tăng lương thậm chí còn có cơ hội phỏng vấn Hoắc Trạch chẳng khác gì người thắng cuộc cả, Lý Tình Mỹ lại chẳng được gì nên mới ghen tị oán hận bỏ thuốc cô, một lí do ấy thôi là đủ rồi!

Nguyễn Lương nghĩ đến đó, tức nghiến răng, vừa thương tiếc cái mạnh nhỏ của mình, vừa hung ác ghi sổ nợ Hoắc Trạch.

Cứ có dính líu đến Hoắc Trạch là cô lại ăn thiệt, món nợ này nhất định phải đòi.

-

Ở một bên khác, Hoắc Trạch tạm biệt Nguyễn Lương, ngồi xe về lão trạch.

"Tam gia, đã bắt được tên tài xế bỏ trốn vừa rồi, tên kia không phải do say rượu, sau khi tra hỏi phát hiện có một số chuyện mờ ám, có lẽ là cố ý gây tai nạn. Xin hỏi tam gia nên xử trí thế nào?"

Trên đường về vệ sĩ nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp liền xin chỉ thị của Hoắc Trạch.

"Đưa tới cục cảnh sát.", Hoắc Trạch lạnh giọng nói: "Khởi tố hắn tội cố ý gây thương tích, tội danh không đủ thì thêm chút chuyện khác vào, để hắn ta ăn thêm mấy năm cơm tù, nhớ lâu."

"Vâng.", vệ sĩ thưa, lập tức gọi điện thoại qua nhưng càng nghe đầu dây bên kia nói lông mày anh ta càng nhăn chặt, xuyên qua lớp kính, hơi sợ hãi nhìn Hoắc tam gia đang ngồi phía sau.

Kết thúc cuộc gọi, vệ sĩ do dự một lát mới quay đầu báo cáo: "Tam gia, Tiểu Ngũ nói tên kia là người của đại thiếu gia, la hét đòi chúng ta lập tức thả hắn ra."

Hoắc Trạch hơi nhíu mày, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Canh trừng người cho kỹ, anh tôi tự đến đòi người cũng không được thả!"

"Vâng.", vệ sĩ thuân mệnh, bị khí thế của Hoắc Trạch bức bách nên cũng không dám ngẩng đầu.

-

Một lát sau, Hoắc Trạch nói thêm: "Lấy đoạn ghi hình của camera giám sát gửi vào điện thoại tôi."

Sau khi Nguyễn Lương vừa vào phòng anh, ôm hôn anh khiến anh khôi phục lý trí anh lập tức cho thuộc hạ sao chép và xóa đoạn ghi hình ở camera khách sạn.

Nên người của Cố Vũ Vi dù có lật đi lật lại camera cũng không tìm được.

Vệ sĩ vội vàng tìm video trong điện thoại, gửi cho Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch mở đoạn video lên, nhanh chóng nhìn lại, phát hiện ra ban đầu Nguyễn Lương vốn không phải chạy vào phòng anh mà lại bị nhân viên tại vụ dìu vào phòng của một con lợn béo chết tiệt.

Sau khi Nguyễn Lương chạy trốn khỏi phòng con lợn báo chết tiệt kia mới hoảng loạn chạy vào thang máy rồi vào phải phòng của anh.

Khuôn mặt Hoắc Trạch âm trầm, dùng ánh mắt lăng trì con lợn béo chết tiệt trong video một trăm linh tám lần.

"Đánh con lợn béo này no đòn một trận, đừng đánh vào mặt, lột sạch quần áo hắn chỉ để lại cái quần cộc, ép hắn ngậm miệng về chuyện đêm nay!", Hoắc Trạch lạnh lùng nói: "Tìm nhân viên tạp vụ kia, ép hắn nói ra người chỉ điểm sau đó cho hắn biến mất khỏi kinh đô đi."

"Rõ!", vệ sĩ vội vàng đáp, lập tức gọi điện thoại báo với người của khách sạn, vội vàng làm theo những gì tam gia nói.

Hoắc Trạch xem xong video rồi đặt điện thoại sang một bên, nhìn cảnh đêm lướt vội qua cửa sổ đến xuất thần.

Nói vậy, đêm nay Nguyễn Lương vào phòng của anh là hoàn toàn ngoài ý muốn.

Cô ấy không chỉ vừa lúc trấn an được chứng mất khống chế của anh mà còn biết cả hình mở khóa điện thoại của anh, thậm chí còn khiến anh để ý đến vậy, tất cả những chuyện này chẳng lẽ đều là số mệnh đã sắp đặt?!

Ý nghĩ này khiến khóe miệng Hoắc Trạch nhếch lên một đường cong, lộ ra ý nghĩ ngọt ngào trầm bổng đến chính anh cũng không phát hiện ra.

-

Sau mười mấy phút, Hoắc Trạch về tới nhà cũ.

"Anh Trạch, anh về ròi.", Cố Vũ Vi vừa nhìn thấy Hoắc Trạch đã nở nụ cười tươi tắn chỉ động chào hỏi anh như thể đã quên đi hơn một tiếng trước bọn họ còn vừa tan rã trong không vui.

"Ừm.", Hoắc Trạch nhàn nhạt đáp rồi nhìn người phụ nữ bên cạnh Cố Vũ Vi, khẽ gật đầu với bà, ngữ khí càng thêm lạnh nhạt: "Mẹ."

Lâm Mạn Thanh ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự căm ghét còn có chút kiêng kị, bà ta rời mắt, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không nói lời nào nữa xem như đó đã là chào hỏi Hoắc Trạch rồi.

Lâm Mạn Thanh dù đã qua bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, bản thân bà lại đẹp nên dáng vẻ vẫn như mới ngoài ba mươi, tất có ý vị của người phụ nữ thành thục đã qua sương gió.

Hoắc Trạch cũng chẳng có chút cảm giác gì khi thấy phản ứng lạnh nhạt căm ghét của bà ta, thậm chí anh còn chẳng buồn liếc nhìn thêm một cái.

Bước vội hai bước vào bên trong đi tới trước ghế sô pha, Hoắc Trạch mỉm cười với hai người đang ngồi ở đó, giọng nói ấm áp lại quan tâm: "Ông nội, bà nội, hai người nên đi ngủ rồi."

"Hừ! Còn ngủ nghỉ cái gì nữa, sắp bị cháu làm cho tức chết rồi! Cháu nói xem cháu vừa từ nước ngoài về, đã ba tháng rồi không những không làm việc đàng hoàng còn không không chịu đi làm, cả ngày lêu lổng với đám đàn bà không đứng đắn!"

Ông cụ gõ gõ quải trượng[1] trong tay, trợn mắt nhìn cháu trai.

[1] Quải trượng: là gậy chống của người già.

"Hôm nay trong tiệc rượu quan trọng như thế mà cháu không những bỏ lại Vũ Vi còn lăn lộn với người phụ nữ khác, cháu xứng thế nào được với con bé hả? Mau xin lỗi Vũ Vi đi."

Hoắc Trạch quay đầu nhìn Cố Vũ Vi, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như sao: "Cô đến để hưng sư vấn tội[2]?"

"Anh Trạch, đương nhiên không phải, em chỉ muốn đến thăm hỏi sức khỏe của ông nội và bà nội...", tim Cố Vũ Vi như run lên, vội vàng lắc đầu, cố gắng bảo vệ hình tượng ưu nhã ung dung mỉm cười của mình.

"Là tôi muốn con bé tới!", Lâm Mạn Thanh lạnh nhạt mở miệng, dù đang nói chuyện với Hoắc Trạch nhưng ánh mắt lại không nhìn anh như thể liếc mắt nhìn anh một cái thì bẩn mắt bà ta vậy.

"Anh lêu lổng hai mươi sáu năm rồi cũng nên bớt phóng túng đi chứ, học hỏi anh trai anh xem quản lý công ti thế nào đi, cả đám đàn bà ở bên ngoài cũng dẹp nốt, đối xử tốt với Vũ Vi vào, chọn một ngày tốt mà thành hôn."

Lâm Mạn Thanh đứng thẳng lưng, nhìn về phía trước, lưu loát nói như thể đang thông báo với Hoắc Trạch.

Rất ít người biết Hoắc Trạch dùng tên giả là Diệp Nam Kiêu, mười sáu tuổi vào quân đội, mười năm sau trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất.

Trong mắt của đám người Lâm Mạn Thanh, mười sáu tuổi Hoắc Trạch ra nước ngoài du học, mười năm trời thỉnh thoảng về nước được mấy lần, luôn luôn lêu lổng bên ngoài chẳng làm nên trò trống gì, vang danh là một cậu ấm ăn chơi, ba tháng trước mới chính thức về nước định cư.

Lâm Mạn Thanh nói xong, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy Hoắc Trạch đáp lời.

Bà ta tức giận căn môi, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn qua lại thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại thậm chí còn cười nhẹ càng khiến lửa giận trong lòng bà ta tăng vọt trong nháy mắt!

Con quái vật này, cũng xứng được cười!

---

Cảm nghĩ tác giả:

=== Sau khi đọc xong có thể ném cho người ta tấm phiếu đề cử không, sáng mới vô cùng cần luôn, cảm tạ nha...

Tiểu Hạ có lời muốn nói:

Chương này dài gấp đôi mấy chương trước TT

Cầu an ủi ~ Cầu an ủi ~