Chương 16: Nhớ gia nhớ đến không ngủ được

Nguyễn Lương quan tâm Diệp Nam Kiêu đến vậy cũng không phải là đã gặp anh ta mà do anh ta từng vô tình cứu tính mạng cô, Nguyễn Lương vẫn luôn hi vọng có thể chính miệng nói cảm ơn với anh ta.

Lại nói sau khi nhìn ảnh chụp góc nghiêng Diệp Nam Kiêu đeo kính râm, đội nón lính đẹp trai đến muốn bùng nổ, Diệp thiếu tướng đã trở thanh nam thần trong lòng Nguyễn Lương!

Không ai có thể sánh bằng!

"xin phù hộ cho nam thần của con gặp dữ hóa lành, mau khỏe lại!", Nguyễn Lương chắp tay trước ngực cầu nguyện với trời.

Sau khi hạ tay xuống, Nguyễn Lương không cẩn thận đụng phải khuỷu tay đang trầy da của cô đau đến mức cô nhíu lông mày kêu đau, dứt khoát đứng dậy, rút sạc điện thoại, lăn lên giường.

-

Sau khi Nguyễn Lương mở điện thoại lên, rất nhiều thông báo nhảy ra, có của tên khốn, cũng có cuộc gọi nhỡ của đồng nghiệp, Nguyễn Lương xem từng cái một mới phát hiện ra còn có ba cuộc gọi đến của bạn thân khốn nạn Lý Tình Mỹ.

Bỏ thuốc cô rồi lại gọi điện quan tâm cô, đúng là mánh khóe mà bạn thân khốn nạn này của cô giỏi nhất.

Nguyễn Lương không muốn bị mấy kẻ khốn kiếp này phá hỏng tâm trạng vui vẻ khi được trọng sinh của cô, xóa hết sạch mấy cái thông báo, mắt không thấy tâm không phiền, mai gặp thì sẽ trị cô ta sau!

Sau đó Nguyễn Lương mở WeChat ra, xem hết tất cả tin nhắn và thông báo chưa đọc trong đó có một cái là Hoắc Trạch gửi lời mời kết bạn, tên của anh ta vẫn là Hoắc tam gia.

Nguyễn Lương ấn đồng ý, tìm trong mớ ảnh của mình một tấm con mèo nhỏ đang 'bắn tim' rồi gửi cho Hoắc Trạch xem như chào hỏi.

Sau đó Nguyễn Lương thoát ra khỏi khung chat, tiếp tục xem tin nhắn người khác gửi tới.

Trong đó, bạn trai khốn nạn Phó Vũ Hạo có nhắn vài cái, gì mà thân ái, em về nhà chưa? Ngày mai anh đi công tác về rồi, đêm mai chúng ta gặp nhé? Rồi còn mấy tin kiểu như sao em không nghe máy.

Nguyễn Lương chẳng có chút tâm trạng trả lời nào, trực tiếp chặn WeChat của hắn ta, chặn luôn cả điện thoại.

Loại đàn ông khốn nạn ăn vụng sau lưng cô mà đối tượng ăn vụng còn là chị của cô vẫn nên đừng lãng phí thời gian và tình cảm đi, nhìn đã thấy buồn nôn!

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Hoắc Trạch trả lời tin nhắn.

Nguyễn Lương ấn mở, lập tức phì cười, thầm mắng anh ta mặt dày vì Hoắc Trạch trả lời lại là:

- Nhớ gia nhớ đến không ngủ được, cầu an ủi?

- Ai nha nha, không phải đâu mà, cũng tại tam gia quá lợi hại thôi, hôm nay người ta tốn rất nhiều sức, mệt chết luôn, bây giờ đang buồn ngủ đến không mở nổi mắt chỉ có thể hẹn hò trong mơ với tam gia thôi, ngủ ngon, moah.

Nguyễn Lương nghiến răng nghiến lợi gõ xong câu này, lúc định gửi đi suýt thêm cái biểu cảm vả mặt điên cuồng sang cũng may vẫn chưa lỡ tay, chọn một con mày dễ thương đang ngủ gửi cho Hoắc Trạch.

"Phù... Xong rồi!"

Nguyễn Lương tắt khung chat, quyết định dù Hoắc Trạch có trả lời cái gì thì cô đều vờ ngủ coi như không nhìn thấy.

Đuổi Hoắc Trạch xong Nguyễn Lương mới nhìn nhóm công việc của cô.

Nhóm công việc của cô, tính từ lớn đến bé có năm sáu cái, mỗi nhóm đều có rất nhiều tin nhắn.

Nguyễn Lương chẳng ngại phiên mở từng nhóm ra, lội lên trên cẩn thận đọc lại tin nhắn, tính ra ở kiếp trước đã gần bốn năm rồi cô không đi làm.

Cô phải sắp xếp lại công việc, cần phải hiểu rõ những chuyện gần đây việc của ngày mai phòng ngừa ký ức lẫn lộn khiến sai lầm.

Có cơ hội sống lại, có thẩ một lần nữa đứng trước ông kính, có thể cầm mic của một phóng viên, không có lý do gì mà cô lại không cố gắng cả!

Nguyễn Lương xem hết hơn nghìn tin nhắn, chỉ cảm thấy to cả đầu, mắt cũng mỏi.

Nhưng cô cũng có nhiều thu hoạch, cũng đã biết hết tất cả công việc ngày mai. Thậm chí cô cảm thấy lý do hôm nay bạn thân khốn kiếp kia bỏ thuốc cô không chỉ do ghen tị cô thẳng chức mà còn vì Hoắc Trạch!