"Ây.", Hoắc Trạch bóc xong vỏ trứng gà, nhìn ngón tay bị nhuộm đỏ, khó chịu nhíu mày nhưng vẫn phải ăn hết quả trứng, cảm giác cổ họng bị nghẹn kín, vội vàng húp thêm miếng canh cho trôi.
Lão quản gia đứng cách đó không xa mang khuôn mặt từ ái cười híp mắt nhìn hình ảnh hai anh em chủ tớ bọn họ đang ăn trứng gà chằm chằm, chỉ cảm thấy vô cùng hài hòa thích ý, cầm điện thoại, tách tạch chụp mấy tấm.
"Không được đăng lên mạng!", Hoắc Trạch nghe thấy có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lão quản gia một cái, lộ ra một tia cảnh cáo bất đắc dĩ.
"Đây là cho lão phu nhân kiểm tra."
Lão quản gia trấn định thả lại máy vào túi, duy trì đường cong của một nụ cười hoàn mỹ trong lòng lại đang gào thét, chẳng lẽ thiếu gia biết ông vừa cập nhật trạng thái hàng ngày trên mạng.
Nhưng ông đã che mặt thiếu gia lại rồi mà, thế mà vẫn bị phát hiện, thiếu gia đúng là một tiểu ác ma.
Tấm ảnh đáng yêu như thế lại không thể đăng lên, thật quá buồn.
Mộc Nam nhìn thoáng qua lão quản gia, lấy điện thoại ra, mở Weibo lại phát hiện ra hạng đầu danh sách đang hot là blogger lão quản gia.
Mộc Nam ôm vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua lão quản gia, nhấn chọn mới phát hiện ra người ta vừa cập nhật "ngày thường của thiếu qua ác ma nhà tôi", chủ đề của bài đăng rất hài hước...
Thiếu gia nhà tôi cuối cùng cũng thoát kiếp xử nam rồi!!
Khóe miệng Mộc Nam giật giật, thầm nghĩ bảo sao lại lên hàng đầu bảng đang hot.
Mộc Nam nhìn thoáng qua bài trí trong phòng bếp, nghiêm mặt, máy móc kéo xuống dưới.
"Thiếu gia ác ma nhà tôi hôm nay thành công phá thân, tìm được một nửa sinh mệnh kia của mình, lão phu nhân và lão gia tử đều rất vui, tôi cũng vui.
Thân là một lão quản gia xứng chức, giờ phút này càng không thể thư giãn, nhất định phải dụng tâm giám sát người hầu làm trứng gà đỏ cùng canh bổ thận để thiếu gia bổ sung thể lực, lần sau làm một chiến tới bình minh!"
"... Khụ khụ khụ...", Hoắc Trạch vừa uống một ngụm canh, đọc tới câu cuối cùng, nguyên một ngụm canh trong miệng đều phun ra ngoài, suýt nữa sặc chết.
Nội tâm lão quản gia đang gào thét sóng to gió lớn nhưng bề ngoài lại sừng sững bất động, đường cong mỉm cười bên khóe miệng chưa hề thay đổi, cúi đầu với Hoắc Trạch.
"Xin thiếu gia trách phạt."
Hoắc Trạch ôm trái tim mệt mỏi lau miệng, nhìn thoáng qua lão quản gia, suy nghĩ nên trách phạt thế nào.
Bởi vì biết lão quản gia luôn yêu thương quan tâm anh nên từ hai năm trước dù biết lão quản gia có loại ác thú này nhưng anh vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở, coi như không biết.
"Cấm tiếp tục đăng mấy thứ kỳ quái này, không được để người khác biết đó là tôi!"
Hoắc Trạch nghiêm mặt, nghiêm khắc cảnh cáo lão quản gia, nói xong lại thấy ngữ khí hơi nặng nên hòa hoãn nói: "Còn nữa, tự bác xem rồi xử lí đi, hình ảnh đăng lên phải cẩn thận bỏ đi những thứ mang tính dễ nhận biết."
"Cảm ơn thiếu gia!", lão quản gia mỉm cười cúi đầu, trên mặt không chút thay đổi, nhưng kỳ thật nội tâm đã cảm động rớt nước mắt đầy mặt.
A a a, hóa gia nhiếu khi tiểu thiếu gia cũng là tiểu thiên sứ.
-
Nguyễn Lương đọc hết ghi chép nói chuyện trong nhóm công việc, lại lướt lướt vòng bè bạn[1], sau đó ấn mở Weibo, tập lại thói quan trước khi ngủ của mình.
[1] Vòng bè bạn trên WeChat này giống với newfeed facebook hoặc zalo đó ạ.
Nói là 'tập lại' vì kiếp trước, sau đêm nay, cô bị chụp lén dáng vẻ nhếch nhác khi ra khỏi khách sạn nên bị đưa tin trắng trợn là cô ngủ cùng người khác để thu tin tức cùng tư liệu nên mới hại chết cha mình.
Cô mang tiếng xấu nên cũng mất luôn cả công việc.
Trên mạng toàn lè những bình luận thô tục công kích cô, vì muốn trốn tránh những thứ đó, cũng vì để tâm không phiền nên đừng nói là phần mềm xã giao, đến lướt mạng cô cũng lười, sau này, dù đã quá khứ phong ba đã qua nhưng cô cũng mất đi thói quen lướt Weibo.