"...", Nguyễn Lương.
Cô phát hiện ra Hoắc Trạch siếp cấp thích miệng cô, đây là ảo giác của cô à? Không phải lấy tay sờ thì là lấy miệng cắn.
Nhưng, đến khi ánh mắt đảo qua người bố đứng một bên nhìn hành động của hai người đã ngây ra như phỗng, nội tâm Nguyễn Lương thầm than một tiếng, xong đời, về lại phải giải thích với bố về quan hệ của cô và Hoắc Trạch.
Kệ đi, dù sao với tham muốn chiếm hữu biến thái của Hoắc Trạch tạm thời cô không thoát nổi anh ra, sớm muộn gì bố cũng phải biết, bây giờ nhìn thấy cũng dễ giải thích.
Nghĩ vậy, Nguyễn Lương cảm thấy không bằng bây giờ mình tranh thủ cơ hội đóng vai tiểu khả ái ngoan ngoãn còn hơn nên cô cười cười kéo tay Hoắc Trạch, nói với bố mình: "Bố, con tiễn tam gia lên xe, bố chờ con ở đây một lát nhé."
"... A, được, con đi đi.", Nguyễn Văn Hải giật mình hoàn hồn, lại cung kính nói với Hoắc Trạch: "Hoắc tổng đi thong thả!"
Giây phút Nguyễn Lương kéo tay anh, nói muốn tiễn anh, lạnh lẽo cứng rắn trên người Hoắc Trạch tản đi, khóe miệng nhếch lên một đường cong nho nhỏ, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Hai người đi qua lối đi bộ, dạo bước tới nơi dừng, Nguyễn Lương buông tay Hoắc Trạch ra, tặng cho anh một nụ cười tươi tắn ngọt ngào: "Tam gì, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều, không có anh, tôi đã chẳng cứu được bố mà anh lại còn cứu tôi. Qua đêm nay tối đúng là bị tam gia mê hoặc đến điên cuồng rồi!"
Bị chính mình buồn nôn đến nổi da gà rồi!
"Nhớ kỹ lời nói của em!", dù Hoắc Trạch hoài nghi trong lời nói của cô được mấy phần thạt nhưng đáy lòng vẫn rung động vì lời nói của cô, cảm giác ngứa ngáy lại sinh sôi.
Anh liếc nhìn cô một cái thất sâu, ngồi vào xe nhưng vẫn không đóng cửa, cứ nhìn Nguyễn Lương chằm chằm như vậy.
"...", Nguyễn Lương bị nhìn đến hoảng, thầm nghĩ lung tung, sao anh ta vẫn chưa đi, lời ngọt ngào cũng đã nói rồi, chẳng lẽ lại có lỗ hổng gì à?!
Nguyễn Lương cấp tốc vận động dây thần kinh, lục lọi lại cuộc sống với Hoắc Trạch ở kiếp trước, làm thế nào để anh ta vui vẻ xéo đi đây nhỉ?!
A! Có rồi!
Một tay Nguyễn Lương vịn cửa xa, thò người vào, chủ động in lên mặt Hoắc Trạch một cái hôn nhạt: "Tam gia, đi thong thả nha, lên đường bình an."
Dứt lời, Nguyễn Lương định tách lại nhưng Hoắc Trạch lại bắt được cô.
Mấy phút đồng hồ sau Nguyễn Lương mới được Hoắc Trạch tha cho, chân mềm nhũn phải vịn cửa xe mới có thể đứng vững.
"Lùi ra sau một bước, đóng cửa xe.", trước khi cảm xúc mất không chế, Hoắc Trạch nó với Nguyễn Lương.
"... Dạ.", Nguyễn Lương Lương vội vàng lùi lại, đóng cửa xe sau đó ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với Hoắc Trạch.
Xe chạy được mười mấy mét, Hoắc Trạch quay đầu, thấy cô vẫn đang đưa nhìn theo, tim anh mềm nhũn.
"Phù... Cuối cùng cũng tiến được anh ta.", sau khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt Nguyễn Lương, cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Bộ dạng mặt mũi đầy xuân sắc thế này thì cô gặp bố kiểu gì hả, Nguyễn Lương lấy tay làm quạt quạt mạnh mấy cái hy vọng có thể tranh thủ hạ nhiệt đi.
-
Câu giờ một hai phát Nguyễn Lương mới quay lại bên người bố mình.
"Lương Lương, con quen biết với Hoắc tổng lúc nào thế? Sao quan hệ lại thân mật vậy?", cảm xúc Nguyễn Văn Hải hơi phức tạp, ông hỏi nhỏ: "Tiểu Phó thì sao? Con chia tay với Tiểu Phó rồi?"
"Bố, con và Phó Vũ Hạo đã chia tay được hai ngày rồi, mấy ngày nay con mới quen tam gia, hôm nay trùng hợp gặp được trong tiệc rượu, tam gia giúp con, rồi... Vừa mắt con, như bố thấy đấy, con đang ở bên tam gia.", Nguyễn Lương cúi đầu, nhỏ giọng nói.