Chương 14: Bố biết bố mẹ ruột của con là ai không

"Lương Lương, con và Hoắc tổng ở bên nhau đã chú định sẽ không có kết quả rồi, chỉ chịu tổn thương thôi, bố không màng tiền và quyền của cậu ta, con nên sớm tách ra, đừng để bản thân hãm vào.", Nguyễn Văn Hải nhẹ giọng khuyên con gái.

Ông thật tâm cân nhắc hạnh phúc của Nguyễn Lương, không muốn bán con gái cầu vinh, chỉ muốn tìm cho con gái một người đàn ông môn đăng hộ đối, một lòng yêu con bé.

"Bố, con hiểu mà.", Nguyễn Lương nghe lời nói của bố, trong lòng ấm áp. Kiếp trước từ khi bố qua đời, chẳng còn ai nói những lời thật lòng với cô nữa.

Cô nhớ tới những chuyện kiếp trước, càng nhớ lại càng tủi thân, không nhìn được ôm lấy bố, ghé vào bờ vai ông yên lặng rơi nước mắt: "Bố, có bố ở đây thật tốt."

Nguyễn Văn Hải đau lòng vỗ về con gái, an ủi mấy câu rồi bảo cô lên xe cùng về nhà.

-

"Lương Lương, con luôn gọi điện cho bố còn tìm cách tới đây, chẳng lẽ con sớm biết hôm nay bố sẽ có chuyện?", trên đường về, Nguyễn Văn Hải hỏi nghi vấn trong lòng.

"Bố, ở tiệc rượu con uống hơi quá chén, liền thiêm thiếp ngủ, mơ thấy ác mộng, thấy bố bị tai nạn, giấc mơ kia quá chân thật đến mức con bị dọa tỉnh!

Con quá sợ hãi, thà rằng bị bố cho là đang làm loạn cũng muốn ngăn bố lại, gọi điện cho bố, cuối cùng hết cách đành phải xin tam gia truy tìm xe bố, may là bố chưa xảy ra chuyện gì!"

Nguyễn Lương quy hết sự khác thượng của cô vào ác mộng, mặc dù hơi hoang đường nhưng chẳng còn lý do nào thích hợp hơn cả, Nguyễn Văn Hải nghe xong cũng không hề hoài nghi, thậm chí còn vui mừng nắm chặt tay Nguyễn Lương.

"Lương Lương, con đúng là phúc tinh của bố, đây là lần thứ hai con cứu mạng bố rồi."

"Dạ? Lần thứ nhất là khi nào?", Nguyễn Lương tò mò hỏi: "Sao con không có ấn tượng."

"Lúc đó con còn rất nhỏ, năm con 4 tuổi bị một trận sốt rất sao, sau khi tỉnh lại, những chuyện khi còn bé còn đều quên hết."

"Cái này thì con biết, cũng may là không bị sốt thành ngốc luôn, chỉ là không còn ký ức ngày bé thôi.", Nguyễn Lương cười nói, do dự một lúc rồi lại hỏi: "Bố, bố biết bố mẹ ruột của con là ai không?"

"Ai nói cho con?!", Nguyễn Văn Hải giật mình, ông chưa từng đề cập đến thân thế của con gái, cũng đã dặn dò vợ đừng nói.

"Bố, do con trong lúc vô tình phát hiện ra nhóm máu của con không khớp với nhóm máu của bố mẹ nên còn tự mình trộm đi xét nghiệm, xin lỗi vì con đã không nói cho bố."

Nguyễn Lương nói dối, kỳ thật, kiếp trước sau khi bố qua đời, mẹ nuôi của cô đã nói cho cô biết sự thật để cô báo đáp ơn dưỡng dục và ép cô gả cho một lão già sáu mươi tuổi để đền bù sai lầm hại chết bố.

Sai lầm hại chết bố?!

Sau chuyện tối này, Nguyễn Lương lờ mờ có cảm giác, kiếp trước bố bị tai nạn xe cộ không đơn giản như vậy, có lẽ hoàn toàn không có quan hệ với cô.

"Bố cũng không biết bố mẹ ruột của con là ai, lúc ấy bố đi bộ trên núi nhặt được con đang bị hôn mê, cũng vì cứu được con nên bố không đi theo con đường dự định, tránh được lở đất nên bố cảm thấy con là phúc tinh của bố rồi thu dưỡng con."

Nguyễn Văn Hải vỗ vỗ tay cô: "Con cũng lớn rồi nên tìm bố mẹ ruột của mình đi, bố sẽ giúp con."

"Cảm ơn bố.", Nguyễn Lương cảm kích cười một tiếng rồi lại hỏi: "Bố, nếu hôm nay con cả đêm không về, bố không gọi được cho con bố có ra ngoài tìm con không?"

"Con cũng hai tư tuổi rồi, không phải mười bốn tuổi nữa nên có không gian riêng của mình, bố cũng đâu có cổ hủ đến mức không cho con tự do nhưng nếu con ở cùng Hoắc tổng mà nói, chỉ sợ...", Nguyễn Văn Hải nói rồi bắt đầu thuyết phục cô.