"Tìm người lái chiếc xe kia trước.", Hoắc Trạch trầm giọng nói: "Biển số xe là 夏A2346."
"Đúng! Nhất định phải tìm được tên lái xe kia, vi phạm luật giao thông, vượt đàn đỏ, suýt gây án mạng, nhất định phải tiễn nó vào cục cảnh sát, giam lại!", Nguyễn Văn Hải tức giận phụ họa.
Nguyễn Lương nhếch khóe miệng, không khỏi nhớ tới chuyện đầu tiên cô làm khi trở thành tình nhân của Hoắc Trạch kiếp trước, chính là nhờ Hoắc Trạch tìm kẻ đã lái xe đâm chết bố mình.
Đúng là Hoắc Trạch đã tìm được, cũng bởi vậy mà cô vô cùng cảm tạ anh ta, thậm chí còn động tâm.
Nhưng thế thì sao, sau khi Cố Vũ Vi cầu xin Hoắc Trạch, anh ta lại thả kẻ lái xe gây chuyện kia ra.
Bởi vì tên đó là con nuôi của cha Cố Vũ Vi.
Cũng vì chuyện đó mà cô biết tới Cố Vũ Vi, bắt đầu tiếp chạm trán cô ta, hiểu rõ cô ta.
Vị này vốn đã được nuôn chiều, địa vị cao quý, xuất thân là đại tiểu thư chính trị thế gia Cố gia, khi còn bé vì một sự cố bắt cốc mà thất lạc với Cố gia nhiều năm, đến năm cô ta mười bốn tuổi mới được tìm về, quay lại Cố gia.
Mà sở dĩ Hoắc Trạch coi Cố Vũ Vi như trân bảo, muốn gì được nấy vì khi còn bé Hoắc Trạch cũng bị bắt cóc với Cố Vũ Vi hơn nữa lúc bị trói cùng nhau Cố Vũ Vi còn cứu Hoắc Trạch.
Chỉ tính riêng phần tình nghĩa đó Nguyễn Lương đã biết mình hoàn toàn thua rồi, địa vị của cô trong lòng Hoắc Trạch vĩnh viễn thua xa Cố Vũ Vi, cô chỉ là thế thân của Cố Vũ Vi mà thôi!
Đây là cách nhìn kiên định không thay đổi của Nguyễn Lương kiếp trước.
Nhưng, trọng sinh quay về, vì thái độ lạnh nhạt của Hoắc Trạch với Cố Vũ Vi khiến Nguyễn Lương lần đầu tiên hoài nghi xem xét cách nhìn kiếp trước của cô có thật sự chính xác?
Thậm chí cô còn đang rất chờ mong muốn xem thử, kiếp này Hoắc Trạch có tha cho tên lái xe gây chuyện kia không?
"Tam gia, trong nửa tiếng nữa chúng tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ lái xa. Để chúng tôi đưa ngài đi bệnh viện kiểm tra trước.", một vệ sĩ trong số đó nói.
"Đúng vậy, Hoắc tổng, ngài vẫn nên đến bệnh viện đi, không kiểm tra tôi thật sự rất bất an.", Nguyễn Văn Hải cũng phụ họa theo, còn vội vàng kéo con gái, để cô nói mấy câu đừng đứng một chỗ như khúc gỗ.
Con gái à, vừa rồi Hoắc tổng liều mạng cứu con đó!
"Tam gia, anh...", Nguyễn Lương bị bố mình kéo đến hoàn hồn, đang định mở miệng nói mấy câu ân cần thì điện thoại của Hoắc Trạch vang lên, Hoắc Trạch nhấc tay ra hiệu cô đừng lên tiếng rồi nghe máy.
"Ông chủ, anh ở đâu? Cố tiểu thư và phụ nhân đã tới lão trạch[1], lão phu nhân bảo anh lập tức về ngay.", đầu dây bên kia Mộc Nam nói.
[1] Lão trạch: nhà cũ thường là nơi thờ tổ tiên.
"Biết rồi.", Hoắc Trạch đáp rồi cúp điện thoại, nói với Nguyễn Lương: "Tôi có việc phải đi trước, em nhớ xử lí vết thương. Biết số điện thoại của gia chưa?"
Đầu Nguyễn Lương gật được một nửa lại nhớ ra kiếp này mình vẫn chưa biết, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Hoắc Trạch nhìn bộ dạng ngốc ngốc đáng yêu của cô, nở nụ cười, anh duỗi tay đặt trên đầu cô, cố định đầu cô lại: "Đọc số điện thoại của em đi."
Nguyễn Lương ngoãn ngoãn đọc ra một dãy số.
Hoắc Trạch nhập vào, tìm số, tìm được WeChat của cô, thấy tên WeChat là 'Thiếu Nữ Siêu Năng' không khỏi ngoắc môi cười, tỏng nụ cười mang theo cưng chiều nhè nhẹ.
Cái tên ngây thơ ngốc nghếch như vậy đúng là rất hợp với cô.
"Nhớ thêm WeChat của gia.", Hoắc Trạch gửi lời mời kết bạn tới.
"Dạ, tam gai.", Nguyễn Lương cười tươi rói, núm đồng tiền như hoa.
"Gia đi.", Hoắc Trạch nói, đưa tay nhéo một cái bên cánh môi kiều diễm của Nguyễn Lương.
---
Tác giả có lời muốn nói:
==== Thích comment, sẽ trả lời, bỏ phiếu đi, cho năm sao đề cử nào ~