Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, Hoắc Trạch quay đầu nhìn thoáng qua chiếc ô tô không hề giảm tốc lao vùn vụt rời đi, hai mắt đỏ lên nhớ kỹ biển số xe.
Sau đó Hoắc Trạch mới chậm rãi thở ra ngụm khí vẫn luôn kìm nén, cúi đầu nhìn Nguyễn Lương trong ngự, đôi mắt thâm thúy như xoáy nước muốn cuốn cô vào.
Vừa rồi lúc anh nhìn thấy chiếc xe kia gần đụng vào cô chỉ thấy vô cùng sợ hãi, sợ đến bây giờ cũng không thể nào tưởng tượng ra hìn ảnh cô bị chiếc xe kia đụng phải, ngã trong vũng máu, chỉ vừa nghĩ đến tim đã thấy nhói đau!
Vì sao?
Vì sao lại để ý tới cô ấy đến vậy?
Chỉ vì cô ấy là thuốc giải của mình?
"Tam gia, tôi ngã không đau nhưng anh nắm tôi đau qua, buông tôi ra trước được không..."
Nguyễn Lương kêu đau, quay đầu đối diện với đôi mắt của Hoắc Trạch bỗng đối diện với tâm tình phức tạp nơi đáy mắt anh, đáy lòng run lên một cái đầy hoảng sợ.
Hoắc Trạch nới lỏng tay nhưng vẫn ôm lấy cô, cúi đầu, đôi măt cũng nhìn chằm chằm vào cô không rời.
"Lương Lương, Lương Lương! Con không sao chứ?!"
Lúc này, khuôn mặt Nguyễn Văn Hải tràn đầy sợ hãi, lảo đảo bổ nhào tới bên cạnh con gái, hai tay run rẩy nắm chặt tay cô, nhìn một lần từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bố, con không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, ba có sao không? Có bị thương không?", Nguyễn Lương cũng khẩn trương cẩn thận nhìn ông.
"Bố không sao.", Nguyễn Văn Hải nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng tự nhủ, con gái lại cứu ông một mạng, Lương Lương đúng là phúc tinh cứu mạng ông!
Ánh mắt Nguyễn Văn Hải nhìn Nguyễn Lương càng thêm từ ái, sau khi xác định con gái hoàn toàn không sao ông mới đưa mắt nhìn người đàn ông đang ôm con gái mình.
Thấy người đàn ông ôm con gái không nhúc nhích cũng chẳng nói chuyện, Nguyễn Văn Hải lập tức thấy khẩn trương, lo lắng cầm tay anh.
"Tiên sinh, có phải cậu bị ngã gãy chân rồi không? Có thể cử động nữa không? Hay cậu cứ buông con gái tôi ra trước đã, tôi dìu cậu dậy đưa cậu đi bệnh viện?"
Hoắc Trạch nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Văn Hải.
"Hoắc, Hoắc tổng?", lúc Nguyễn Văn Hải nhìn rõ khuôn mặt Hoắc Trạch, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bối rối và khẩn trương trên mặt lập tức tăng thêm một trăm bậc.
"Hoắc tổng, ngài không sao chứ?! Bị thương chỗ nào không! Cảm ơn ngài đã cứu con gái tôi, trời ạ, ngài không thể xảy ra chuyện gì được, để tôi, tôi gọi xe cứu thương!"
Nguyễn Văn Hải biết Hoắc Trạch vì Nguyễn Văn Hải kinh doanh công ti tiêu thụ dược phẩm, thuốc đang bán trong các đại lý đều là thuốc sản xuất từ tập đoàn y dược Hoắc gia.
Đối với thái tử gia của tập đoàn này, dù Hoắc Trạch đã về nước được ba tháng nhưng Nguyễn Văn Hải vẫn chưa gặp trực tiếp anh một lần nào nhưng cũng không quá xa lạ với anh.
"Tam gia, anh bị ngã gãy chân rồi?! Anh muốn buông tôi ra, tôi dìu anh dậy.", Nguyễn Lương cũng quay đầu nhìn Hoắc Trahcj, ba phần thực tình, bảy phần làm bộ lo lắng hỏi.
Kỳ thật Hoắc Trạch không bị vết thương gì lớn, cũng chỉ có đầu gối và cánh tay bị trầy sa, thấy khuôn mặt Nguyễn Lương tràn đầy lo lắng, anh thu cảm xúc đang rối loạn lại, buông cô ra, đứng lên trước cô rồi còn kéo cô dậy.
"Ôi, cảm ơn trời đất, Hoắc tổng không sao là tốt rồi!", Nguyễn Văn Hải thấy Hoắc Trạch đứng dậy, thở phào một cái, sau lưng đã đầm đìa mồ hôi, ông cúi đầu cảm kích nói với Hoắc Trạch: "Hoắc tổng, rất cảm ơn ngài đã cứu con gái tôi, rất cảm ơn ngài! Bây giờ topoi đưa ngài đi bệnh viện kiểm tra một lượt?"
"Không cần.", Hoắc Trạch xua tay, lạnh lùng nói.
"Tam gia, xin trách tội.", lúc này, vệ sĩ của Hoắc Trạch mới thở hồng hộc chạy từ nơi dừng xe tới, lo lắng tự trách lại vừa sợ sệt nhìn anh.
Vừa rồi suýt chút nữa tam gia có chuyện, do bọn họ bảo vệ không tốt!