Chương 10: Hoắc Trạch vô cùng cần mình

Nguyễn Lương lo lắng đến giậm chân, nói với Hoắc Trạch: "Có thể bảo lái xe đi nhanh chút được không! Gấp chết đi được!"

Bởi vì quá gấp nên cô quên luôn cả ngụy trang, ngữ khí quá lạnh lẽo cứng rắn.

"Tam gia, làm ơn đi ~", Nguyễn Lương vừa nói xong đã thấy Hoắc Trạch đã ôm khuôn mặt hứng thú nhìn cô, thầm nghĩ hỏng bét rồi!

Thiết lập của cô không thể sụp được!

Cô vội vàng đền bù, vươn người hôn một cái trên mặt hắn, mềm mại nói: "Thật sự rất gấp, nếu bố xảy ra chuyện gì, tôi sẽ rất đau lòng, vô cùng đau lòng, không sống nổi đâu."

"Về sau đừng để tôi nghe thấy mấy chữ 'không sống nổi', tôi còn sống ngày nào em nhất định phải sống tốt ngày đó."

Hoắc Trạch giữ cằm cô, để cô nhìn mình, nghiêm khắc cảnh cáo: "Nhớ chưa?"

"... Nhớ rồi.", Nguyễn Lương rùng mình một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Câu nói này, kiếp trước Hoắc Trạch nói không chỉ một lần với cô, nhưng cô ngoài cảm thấy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến biến thái của anh ra thì chẳng còn ý nghĩ nào khác.

Nhưng, lúc này, cô bỗng có cảm giác Hoắc Trạch vô cùng cần mình.

Đương nhiên không phải là thích đến mức không thể rời khỏi cô, mà là... Cô rất có giá trị với anh ta.

Nhưng cô không phải chỉ là thế thân của Cố Vũ Vi thôi sao, ngoài công cụ để Hoắc Trạch tiết || thì còn có giá trị gì đâu?

Nguyễn Lương đột nhiên thấy kiếp trước mình sống quá ngu quá hồ đồ, chẳng biết gì cả!

-

Xe đi rất nhanh, một lúc sau cô đã thấy Nguyễn Văn Hải bây giờ đang ở đường Thanh Thạch.

"Kia là bố tôi!", lúc xe vừa dừng ở chỗ ngã tư đường chờ đèn đỏ, Nguyễn Lương nhìn ra ngoài, chỉ liếc mắt một cái cô đã kích động ngồi dậy, chỉ vào bóng người ở còn đường đối diện hô lên.

"Đó là bố tôi! Mau cho mở cửa xe, tôi muốn xuống xe."

"Mở cửa!", Hoắc Trạch nói với tài xế, sau đó anh đi theo Nguyễn Lương xuống xe.

Hoắc Trạch thấy sau khi cô xuống xe chẳng buồn nhìn mình, chỉ một lòng nghĩ đến bố của cô không khỏi thấy bực bội trong lòng.

Cô gái này, thật sự quá thiếu dạy!

"Bố!!", Nguyễn Lương chạy tới bên đường nhìn bố mình ở đối diện, kích động phất tay, hô to: "Bố, con về rồi!"

"Lương Lương!"

Nguyễn Văn Hải nghe thấy giọng của con gái nghiêng đầu nhìn, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cô, sao con gái lại tới đây mà trước đó con bé còn luôn gọi điện thoại không cho ông ra ngoài.

Con gái hôm nay thật sự quá khác thường.

"Tiên sinh, điện thoại của ông đổ chuông.", lúc này tài xế bước ra khỏi xe, cầm điện thoại đưa cho Nguyễn Văn Hải.

Nguyễn Văn Hải đáp lời, vừa nghe vừa vẫy tay với Nguyễn Lương đang ở con đường đối diện.

Nguyễn Lương nhìn thấy bố mình bình yên vô sự thầm thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười tươi tắn, cô nhìn thấy đèn tín hiệu vừa chuyển thành màu xanh vội vàng băng qua đường, chạy tới chỗ của bố.

Nhưng, đúng lúc này, phía bên trái Nguyễn Văn Hải đột nhiên có một chiếc xe hơi lao ra, phóng thẳng tới chỗ Nguyễn Văn Hải, hoàn toàn không giảm tốc.

"Bố!!"

Nguyễn Lương thét lên một tiếng tan nát cõi lòng, thân mình trực tiếp vọt tới, đẩy bố cô ra, chiếc xe kia gần như đã đi tới trước mặt cô.

Ánh đèn chói mắt, chiếu thẳng vào mắt Nguyễn Lương nhưng vì quá mức chói mắt nên Nguyễn Lương không thể không nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói, vừa trọng sinh đã chết, chẳng có ai như cô cả!

Chỉ là, có thể gặp lại bố được một lần, có thể cứu ông, lần trọng sinh này dù còn rất nhiều chuyện chưa thể làm nhưng vẫn rất đáng giá!

Nhưng hình ảnh Nguyễn Lương bị đụng bay không xảy ra vì Hoắc Trạch dùng tốc độ hơn người như chớp lao tới ôm cô lăn về phía trước, thành công tránh khỏi chiếc xe kia.

---

Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ

==== Cường điệu lại lần nữa, đây là sủng văn sủng văn đó, cầu lưu, cầu phiếu, cầu năm sao đề cử, cúi đầu cảm tạ mọi người...