Trên xe Bentley, Nguyễn Lương quay đầu nhìn Cố Vũ Vi đang chật vật đuổi theo phía sau, khóe miệng nhếch lên một đường cong cao cao, tâm trạng đơn giản là quá thoải mái!
Cố Vũ Vi, cô cũng có ngày hôm nay cơ đấy!
Hôm nay Hoắc Trạch uống nhầm thuốc à?
Sao lại đối xử với người phụ nữ anh ta đặt trên đầu quả tim như vậy.
"Tam gia, chúng ta bỏ rơi Cố tiểu thư như thế có ổn không?", Nguyễn Lương khẽ cắn môi, cố ý bày fra vẻ mặt bất an hỏi.
"Cô ta có gì mà em phải để ý, cả đêm cứ phải lo âu hỏi một vấn đề ngu xuẩn bên tai tôi.", Hoắc Trạch nhíu mày: "Em nên đặt tâm tư của mình trên người tôi."
"...", Nguyễn Lương.
Do tai cô có vấn đề? Hay do cô gặp phải Hoắc Trạch giả vậy?
Không phải Hoắc Trạch rất thích Cố Vũ Vi à? Kiếp trước, rõ ràng Hoắc Trạch vì cô ta cưỡng ép mình phá thai mà?
Chẳng lẽ do cô nhầm?!
"Tam gia, ta nghe nói Cố gia và Hoắc gia có kế hoạch thông gia, Cố Vũ Vi sắp trở thành vị hôn thể của anh rồi, chẳng lẽ không cần để ý tới cô ấy sao?", lần đầu tiên Nguyễn Lương dò hỏi thái độ của Hoắc Trạch với Cố Vũ Vi.
"Tôi quan tâm cô ấy cũng là quan tâm tam gia thôi, tôi lo lắng tam gia vì muốn chiều tôi mà khiến Cố tiểu thư tức giận, khó ăn nói với Cố gia và gia tộc."
"Do em biết nhiều hay do toàn bộ kinh đô đều biết Cố gia và Hoắc gia có kế hoạch thông gia?", Hoắc Trạch nhìn cô dò xét.
"Tôi là phóng viên mà, đương nhiên sẽ biết nhiều tin tức hơn chút.", Nguyễn Lương chú ý tới ánh mắt của anh ta, ngoan ngoãn cúi đầu: "Nếu tam gia không muốn cho tôi biết những chuyện này, tôi sẽ không hỏi nữa."
"Em là người phụ nữ của tôi, không cần phải để ý tới chuyện khác.", Hoắc Trạch vươn tay, dịu dàng xoa đầu cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, không ai động được tới em hết."
Nguyễn Lương nở nụ cười trào phúng, thầm nghĩ kiếp trước không biết bao nhiêu lần mình chết trong tay người phụ nữ kia nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng đáp, rồi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cười ngọt ngào hỏi: "Vậy tam gia có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc không? Tôi muốn gọi điện cho bố."
Hoắc Trạch đưa điện thoại cho cô, lúc đang chờ cô hỏi mình mật khẩu lại thấy tay Nguyễn Lương thuần thục vẽ qua vẽ lại, điện thoại Hoắc Trạch vang lên một tiếng, màn hình được mở khóa!
"Hửm?!", sắc mặt Hoắc Trạch cứng lại, sao cô ấy biết hình mở máy của anh?
"A ha ha ha... Oa, thật trùng hợp! Tam gia, người ta với anh đúng là có thần giao cách cảm nha, hình mở máy của chúng ta giống nhau đó."
Vì thói quen đáng chết của kiếp trước nên Nguyễn Lương vừa cầm điện thoại anh đã tự nhiên mở máy.
Mở xong rồi cô mới ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào, nên cô vội vàng cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một lý do sứt sẹo.
"Cùng hình vẽ?", Hoắc Trạch hơi nhíu mày, không tin lắm, đưa tay dí trán cô một cái: "Đầu óc vụng về như em mà có thể nghĩ ra hình vẽ giống gia?"
"... Nên mới nó chúng ta có thần giao cách cảm, số phận đã sắp đặt nha, hì hì.", Nguyễn Lương cố gắng để nụ cười của mình ngốc bạch ngọt một tí, cố gắng cho qua chuyện.
"Số phận đã sắp đặt sao?", ánh mắt Hoắc Trạch nhìn cô hơi thay đổi, tâm tư lại đặt ở nơi khác, nên cô ấy chính là thuốc giải của anh?!
Nhưng vì sao lại là cô?
Đêm nay cô vào phòng anh là ngẫu nhiên hay có người cố ý sắp xếp?
Nguyễn Lương thấy tâm tình anh thay đổi, không biết anh lại định phát bệnh gì nhưng cô cũng không quản nhiều như vậy, vội vàng gọi điện thoại cho bố.
Nhưng, vẫn không gọi được.