Chương 7: Tới Tần Bình Thành

Chương 7.

-Minh Vương và Nhu Tuyết lên 1 chiếc xe ngựa nhỏ bên trong chỉ đủ diện tích cho 2 người, giá từ Thanh Sơn Trấn tới Tần Bình Thành là 2 thần thạch hạ phẩm. Thời gian đi cũng phải mất 5 ngày mới tới, nếu Minh Vương có thể tới trúc cơ thì việc di chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hắn có thể kiếm 1 cái pháp bảo và bay hơi tốn một chút thần thạch nhưng nhanh hơn đi ngựa rất nhiều.

-Ngồi trên xe Minh Vương đưa cho tiểu Tuyết 200 thần thạch và chỉ nàng công pháp bắt đầu tu luyện, hắn cũng tìm hiểu chiếc mặt lạ một lúc. Sau khi nói chuyện hắn hiểu rõ hơn người ở trong mặt nạ, lão tên Phá Thần tu vi thì lão quyết không nói rõ nhưng Minh Vương có thể đoán ra thực lực ngày đó tuyệt không dưới Hóa Thần. Thôi kệ hỏi lão 1 chút các dùng mặt nạ rồi đeo lên mặt. Một khuôn mặt nam tử rất bình thường xuất hiện. Mặt nạ này có ưu điểm là những người hắn không muốn che dấu khuôn mặt nhìn hắn vẫn bình thường.

-Đối với lão Minh Vương cũng không biết phải nói sao, công pháp mình tu luyện lão cũng nói là quá tầm thường, làm Minh Vương khá bực tức, công pháp mà ngay cả sư phụ cũng coi trọng há lại tầm thường như lão nói. Kệ lão ta mình phải tu luyện, nhất định phải nâng cao thực lực, không có thực lực không thể bảo vệ tốt tiểu Tuyết ít nhất phải cố gắng cho tới khi tìm được cha mẹ nàng, hắn mới yên tâm.

-Tu luyện được 3 ngày lúc này đang tới 1 vùng núi khá hoang vu 2 bên là rừng dậm và khá âm u, phía trước là trạm nghỉ phu xe muốn mua thêm 1 ít lương thực để chạy tới Tần Bình Thành.

-Ngồi xuống gọi 1 bình trà và 2 chiếc bánh màn thầu, bàn bên có vài người đang bàn tán.

-1 thanh niên sau lưng đeo trường kiếm màu đen, là một võ giả phàm trần nhưng khí chất khá cường hãn đang nói với 1 trung niên râu dậm: Huynh biết gì chưa, tại Tây Tích Châu có người phát hiện Lam Diệp Quả loại quả này nghe nói được giới tu thần rất thích, nhưng sau khi báo tin thì người đó trúng độc của cỏ hắc long chết thảm.

-Bảo sao mọi người gần đây đổ xô về Tây Tích Châu, Nơi đó đối với võ giả chúng ta cũng tương đối nguy hiểm. nếu đi phải lập đội không thì rất khó trở về đấy.

-Nam tử đeo kiếm nói: vậy 2 chúng ta chung 1 đội chứ, tôi đang tiến về đó đây.

-Được trung niên nói.

-Minh Vương nghe thấy cuộc hội thoại trong lòng cũng nhảy dựng, quả thực là Lam Diệp Quả thì đúng là thứ hắn đang cần, tuy rằng đối với thần giới loại này không đáng nói vì chỉ tăng tu vi cho luyện khí kỳ mà thôi. Nếu ăn một quả sẽ trực tiếp tăng 1 cấp bậc mà không bị tác dụng phụ. Nếu may mắn tìm được đan sư luyên thành Làm diệp đan thì dược lực càng tốt có thể tăng gần 2 cấp độ.

-Trong lòng Minh Vương rất sốt ruột, cái này mình phải có được, nếu kiếm được 2 quả mình và tiểu Tuyết chẳng phải đỡ bao công tu luyện sao.

-Sau khi 2 người nam tử xuất phát , xe của Minh Vương cũng khởi hành phải nhanh tới Tần Bình Thành rồi vào Tây Tích Châu, nếu tới muôn khéo cái rễ còn không có mà sài.

-2 ngày sau xe ngựa cuối cùng cũng tới, vội vàng xuống xe Minh Vương muốn tìm 1 quán trọ cho tiểu Tuyết ở tu luyện, đang thời khắc then chốt hắn không muốn bỏ lỡ thời gian của nàng, vì đi trong Tây Tích Châu hắn không biết sẽ gặp chuyện gì, sợ không bảo vệ tốt tiểu Tuyết nên dứt khoát kiếm 1 quán trọ thuê và dặn dò tiểu Tuyết không nên ra ngoài nhiều tránh phát sinh truyện ngoài ý muốn.

-Nhưng điều mà làm Minh Vương vui nhất là tiểu Tuyết tu luyện cũng rất nhanh. chỉ cần có thần thạch tốc độ của nàng hơn hắn rất nhiều. Càng như vậy hắn phải kiếm thật nhiều thần thạch để cho cả 2 dùng một các thoải mái nhất.

-Tiểu Tuyết dặn hắn phải cẩn thận, trong lòng nàng bây giờ ngoài tu luyện chỉ có Minh Vương, dù rằng Minh Vương luôn nói trong lòng hắn nàng mãi là tiểu muội nhỏ, thật tâm nàng không thích điều đó.

..

-Lang thang 1 lúc Minh Vương muốn tìm một hàng binh khí mua để dùng nhưng ở đây chỉ có loại vũ khí được rèn một cách bình thường, không có cửa hàng chân khí nào nên hắn thà dùng nắm đấm của mình còn hiệu quả hơn. Hắn có 1 thanh Thần Thương cực phẩm nếu bán thanh thương này thì Thần thạch Cực phẩm hắn và Như Tuyết có thể sài tẹt ga mà không sợ thiếu thốn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ buồn cười của hắn mà thôi. Một khi hắn lộ thanh thương này ra, ngay cả thần giới cũng tranh nhau tới cướp, vũ khí này 1 lần tình cờ hắn đi ma giới đoạt được trong một bí cảnh, hắn may mắn thoát chết và đoạt được thần thương này.

-Cũng chính bởi thanh thương này mà Ma tộc luôn muốn tìm cách đoạt lại của hắn, hắn không biết rằng việc hắn bỏ thanh thương sâu trong thức hải lại là việc làm đúng nhất đời hắn. Bởi sư muội hắn cũng rất muốn có thanh thương này. Nhưng thanh thần thương đã nhận chủ nếu không phải tự nguyện giao ra dù lấy được thì cũng chỉ là thanh thần khí bình thường mà thôi,

-Tu vi hiện tại của hắn quyết sẽ không lấy thanh thương ra, dù phải tới luyện khí tầng 5 mới rút ra được, nhưng miễn cưỡng sử dụng thì vẫn còn xa xôi lắm.

-Tới cổng thành phía tây, nơi đây tập chung rất đông nhân ảnh, tụ tập thành đội nhóm muốn đi vào Tây Tích Châu. Mọi người vẫn đang tìm đội nên cơ hội của hắn vẫn còn nhiều, 2 thanh niên lúc trước hắn gặp ở rừng tiến tới mời hắn vào đội nhưng Minh Vương từ chối. Không biết được bên trong có bao nhiêu quả, nhỡ có 1 hay 2 quả hắn muốn mang về cho tiểu Tuyết 1 quả nữa, không muốn chia cho bất kỳ ai. Khi mọi người không để ý hắn biến mất phía Tây Tích Châu.