Chương 8: Tiến vào Tây Tích Châu

Chương 8.

...Tây Tích Châu là một vùng đất khá nhiều mây mù, quanh năm tăm tối yêu thú cấp thấp rất nhiều, càng vào sâu số lượng yêu thú càng nhiều, cấp độ có con cũng đạt tới cấp 3 cấp 4. Võ giả nhân loại nếu cao thâm gặp yêu thú cấp 1 cũng có thể đánh 1 trận, nhưng nếu không may gặp phải cấp 2 trở lên thì coi như chết chắc. Bên trong sâu thẳm Tây Tích Châu chưa từng có một người nào vào mà ra khỏi.

Không phải nói nơi đó mây mù dày đặc mà nhiều nơi cỏ độc mọc rất nhiều, không cẩn thận chạm vào cũng có thể mất mạng, thế nhưng bù lại lượng linh thảo cũng nhiều, đương nhiên chỉ là cấp thấp mà thôi. Còn tu sĩ tu thần cao cấp thì cũng chẳng ai quan tâm tới những loại linh thảo này để mà phải mất công vào tìm kiếm, thế nhưng đối với những tu sĩ luyện khí kỳ lại rất có tác dụng. Do thông tin Lam Diệp quả xuất hiện khiến không ít tu sĩ đổ về tìm cơ duyên.

Ở một nơi thiếu thốn nguyên khí như hạ thiên vực, thăng một cấp đâu phải dễ dàng, nhất là những tán tu luôn phải lăn lộn chém giết khắp nơi để tìm cơ duyên thăng cấp lại càng khó khăn.

-Lúc này tại rìa Tây Tích Châu một thân ảnh nam tử tay không phi độn, với khuôn mặt đã cải trang nhưng cũng không che lấp được lượng nguyên khí nhẹ nhàng chảy quanh thân, hắn là Minh Vương. Sau khi tiến vào Minh Vương ngay lập tức tách ra, tìm nơi có nguyên khí dày đặc hơn, nhưng sau một hồi vòng vèo không thu thập được gì, còn gặp vài yêu thú cấp 1.

-Nhìn nguyên khí Minh Vương tản ra yêu thú cấp 1 tự biết không nên trêu trọc vào người này, nên một đường không ai cản hắn, càng ngày càng vào sâu hơn. Sắc trời gần tối Minh Vương phát hiện vài tốp người cũng đang tiến vào tốc độ không kém hắn, thậm trí tên tu sỹ râu dê kia nguyên khí tản mạn còn mạnh mẽ hơn hắn. Ngưới đó đã là luyện khí tầng 5, bên cạnh có 2 tên mặt đen cũng là luyện khí tầng 2, nhìn thấy Minh Vương tiến tới tên râu dê nhếch miệng cười. Chỉ là luyện khí tầng 3 cũng dám một mình tiến vào sâu trong Tây Tích Châu, đúng là không biết sống chết. Tên mặt đen bên cạnh nhìn Minh Vương khinh thường nói: Lục ca kệ hắn, bên trong rất nhiều người đang kiếm Lam Diệp quả, chúng ta phải nhanh lên. Ừ tên râu dê đáp rồi chạy về phía trước.

-Minh Vương cũng đoán rằng trong này hẳn nhiều tu sĩ luyện khí, nhưng không ngờ lại nhiều tới mức này, phía trước có 1 bãi đất trống rất nhiều người tụ tập trao đổi những linh thảo hoặc khoáng thạch thu thập được trong 1 ngày này. Minh Vương mới tới nên chưa kiếm được cái gì, nhìn qua một vòng toàn những linh thảo cấp thấp không đáng để mắt, còn khoáng thạch thì hắn không quan tâm. Những khoáng thạch này đều dùng để luyện pháp bảo phi hành cấp thấp. Hắn hiện tại không còn nhiều thần thạch, không thể dùng hoang phí được.

- Kiếm 1 góc ngồi tu luyện, thanh âm lão già bên trong thức hải nói: Nhìn tốc độ ngươi chậm thế này không biết bao giờ mới kiếm được Lam Diệp thảo, trong này âm khí khá dày không biết có kiếm được linh thảo nào bồi bổ linh hồn không. Nếu có thì tốt quá, lão phu có thể giúp được ngươi nhiều hơn.

- Minh Vương thuận miệng hỏi: Lão trước kia nói có thể khôi phục đan điền rạn nứt của ta?

- Đúng vậy.! Nhưng hiện tại ta còn quá yếu, không thể dùng nguyên khí. Phải đợi ta khôi phục nhiều hơn mới giúp ngươi hàn gắn đan điền được. Công phu này ngoài lão đây ở đây hẳn là không còn 1 ai biết.

- Vậy lão trước kia chắc hẳn rất mạnh mẽ đi.

- Còn phải nói Phá Thần ta một thời kiêu ngạo, hùng bá tứ phương, các tiểu tiên nữ nhìn thấy lão xin chết nhưng trái tim đã chót trao cho sư muội rồi. Nên dù rất ngại nhưng đành phải xin lỗi các tiên tử, ta thật không muốn làm các nàng buồn. Nhưng biết sao giờ sư muội của ta vẫn là nhất.

- Nghe lão nói tới đây vẻ mặt Minh Vương có chút co giật, nhìn vẻ mặt toát nên vẻ không đáng tin.

- Thấy Minh Vương nhăn nhó Phá Thần không giận lại nói: Ngươi không cần phải tỏ thái độ rõ ràng thế, lão tuy rằng mặt mũi không bằng tiểu tử ngươi nhưng xét về thực lực và độ hấp dẫn thì tiểu tử ngươi đến bao giờ mới so sánh được haha.

- Minh Vương không chịu được cái lão này châm trọc nên cũng nói: Lão tưởng mình lão tài hoa chắc. Minh Vương ta đây cũng từng tung hoành bát phương. Đi tới đâu chỉ cần một ánh nhìn các nàng nguyện chết dưới kiếm của ta. Nhưng Minh Vương thân nam tử hán đại trượng phu đâu phải ai cũng bông đùa tán tỉnh. Nếu lão nói mình mạnh mẽ thì không đến nỗi thân xác 1 nơi hồn bay tới tận nơi này.

-Phá Thần có chút im nặng.. Rồi bỗng chuyển chủ đề: Tiểu tử ngươi tuy tư chất cũng tốt nhưng nếu ngươi đi với tốc độ này thì đến 1 cái rễ cây cũng không còn.

-Minh Vương nói: Ta cũng có 1 bộ công pháp tăng tốc nhưng phải đạt tới trúc cơ mới mang ra tu luyện được, với thương thế này ta không muốn dùng tới nó.

-Để lão phu dạy ngươi một món võ mèo cào vậy, học xong có lẽ tốc độ của ngươi sẽ tăng lên một chút, môn bí pháp này do ta tình cờ nghĩ ra. Nhưng vì ta đây từ ngày có thành tựu ít khi phải thi triển, vừa nói vừa tự hào.

-Tốt. Vậy coi như Minh Vương ta nợ lão một chút ân tình . hì hì.

-Nhìn vẻ mặt vô sỉ của Minh Vương lão thở dài nói: Ngươi nhắm mắt tĩnh tâm ta sẽ truyền vào thức hải. Nếu luyện nhanh sáng mai có thể triển khai 1 chút da lông rồi.

-Minh Vương định thần bắt đầu nghe theo chỉ điểm của lão, càng nghe càng khiếp sợ, bí pháp này có thể mạnh theo thực lực, khi đại thành có thể chạy trên không trung. Quả là một môn bí pháp kì quái, thử nghĩ người ta bay trên không trung nhẹ nhàng thư thái, đằng này lão lại chạy hùng hục trên không. Mấy tiên nhân khác nhìn thấy chắc tưởng mình làm trò mất. Nhưng thôi chỉ cần nhanh về việc động tác xấu hay đẹp có giữ được mạng hay không mới nói.

-Sau khi tu luyên mấy canh giờ Minh Vương liền cảm nhận cơ bắp chân như nhẹ đi rất nhiều nhưng rất mạnh mẽ, nguyên khí tập chung khu vực 2 bắp đùi và bàn chân rất mạnh. Đúng là rất thú vị. Chưa cần thử đã biết tốc độ sẽ cải thiện đáng kể đây. khà khà. Coi như dùng tạm đợi khi lên trúc cơ tu luyện công pháp phi hành rồi so sánh.

-Sáng hôm sau Minh Vương dùng bí pháp phi thân nhanh vào sâu bên trong, với cái tốc độ này Minh Vương cũng có chút ngạc nhiên rồi, đi qua đâu bụi mù bay tứ tung tới đó, chân hầu như không chạm đất. Hắn có chút đáng nể lão Phá Thần này. Tuy bí kỹ không đẹp mắt lắm nhưng không thể coi thường. Lúc nào rảnh phải dò hỏi lão xem món nào hay ho nữa không. Rất thú vị. haha.

-Đang mãi tự sướng thì Minh Vương lướt qua 3 tên hắn gặp hôm trước. Tên râu dê sau khi bị bụi mù bay vào mặt bắt đầu có chút nhăn nhó. Hắn nghĩ Minh Vương cố ý làm vậy vì hắn hôm qua có trâm trọc người ta. Lòng thầm tức giận. Được được dám làm nhục Lục Giang ta, xem ngươi chạy được tới đâu. Nói xong chạy thật nhanh tính đuổi theo mà phía trước bụi mù không nhìn thấy đường, lòng càng tức giận phải băm vằm tên này ra mới hả giận.

-Minh Vương không hề biết mình lọt vào tầm ngắm 3 tên này. Nhưng kệ giờ này hắn đã tiến vào rất sâu bên trong rồi.