Chương 6.
-Thanh Sơn Trấn là một trấn nhỏ ngoại ô Tần Bình Thành, dân số ở đây cũng chỉ tầm 4 đến 5 ngàn người quanh năm cày cấy, chăn nuôi gia súc mà thôi. Các quầy hàng nhỏ bày la liệt khắp dọc con đường quanh trong trấn, xung quanh là nhiều tiếng mời chào um xùm góc trấn nhỏ.
-Lúc này Minh Vương và Như Tuyết vừa đặt chân thấy cổng thấy bao nhiêu đồ ăn lạ mắt bày bán khắp nơi, Minh Vương mua cho tiểu Tuyết 1 sâu kẹo hồ lô vừa cầm tiểu Tuyết đã ăn rất nhanh vừa ăn vừa cười, haizz đúng là vẫn là con nít mà thôi. Minh vương nghĩ thầm.
-Đang đi dạo chợt trong đầu Minh Vương xuất hiện 1 thanh âm kêu gọi nho nhỏ có chút yếu ớt, sau khi nghe kỹ Minh Vương vẫn chưa biết tiếng gọi ấy từ đâu. Vì nơi này tiếng mua bán khá ầm ĩ, hắn lại bước đi thì thanh âm đó lại như âm minh gọi vào thức hải hắn, trong tiếng kêu gọi đó hắn nghe thấy vài câu liên quan tới mặt nạ gì đó.
- Ngẫm lại 1 lúc hắn quyết định thử hỏi xem quanh đây có ai bán mặt lạ hay gì không, sau 1 lúc thì cũng có kết quả. Cả trấn này chỉ có 1 cửa hàng của Tào phúc chuyên bán mặt nạ giấy và quần áo phụ kiện cho các quầy hát rong.
- Tới cửa hắn đứng lại và dùng thần thức thử cảm nhận chủ quán không phát hiện ra điều gì, ngắm nghía chủ quán một lúc khiến Tào phúc cũng cảm thấy lạnh gáy. Tên này tự nhiên lại chằm chằm nhìn mình chẳng lẽ hắn muốn...Thôi chắc không đâu.
- Tào phúc không thể chịu được ánh nhìn của Minh Vương chủ động nói: khách quan muốn mua cái gì ạ.
- Minh Vương lúc này mới giật mình, xin lỗi nhìn ông khá quen mắt nên có chút nghi ngờ.
- Ra vậy.. Khách quan muốn mua gì trong cửa hàng tôi không ạ. Ở đây có rất nhiều loại mặt nạ và quần áo phụ kiện trang điểm cho tiểu thư bên cạnh cũng có nữa đấy.
- Minh vương nhẹ nhàng nói xin lỗi tôi không muốn mua gì hết. Đang định dời đi thì âm thanh đó lại vang trong đầu Minh Vương..Ta ở trong mặt nạ.
- Minh vương dùng thần thức hỏi lại: ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết ngươi mang ta đi nhất định sẽ có lợi ích.
- Minh vương nghi ngờ nói: vậy thôi ta không muốn mang ngươi theo, một người ngay cả lai lịch ta cũng không biết. Minh vương cũng đoán ra người này có thể là một âm hồn tồn tại trong cái mặt nạ nào đó trong này. Hắn muốn đi theo mình liệu hắn định đoạt xá mình chăng.?
- Vừa quay lưng đi linh hồn kia lại nói: Đan điền ngươi vỡ nát , tuy nguyên thần và đan điền của ngươi rất cường hãn, nhưng để khôi phục thì chưa chắc ngươi đã đạt tới cảnh giới cũ, nhưng đối với ta thì quá đơn giản. Nếu ngươi không tin ta thì cũng đành, ta có lý do không thể nói cho người biết ta ở đâu vì có nói ngươi cũng không biết nơi đó.
-Minh vương dứt khoát nói: Nếu đã biết ta như thế nào tại sao lại còn muốn đi theo ta, không lẽ lão định đoạt xá ta?
-Haha linh hồn cười lớn, Thân xác của ngươi ở vị diện này còn có tí tư chất nhưng đối với ta chỉ là rác rưởi mà thôi. Ở chỗ ta sống người như ngươi nhiều như sao trên trời vậy haha.
-Hừm, Minh vương có chút không tin tưởng lão này: Vậy lão có biết thực lực trước của ta là gì không?
-Nhìn vào nguyên thần và đan điền của ngươi ta đoán ít nhất ngươi phải đạt tới thánh quân đại viêm vãn hoặc tụ thần thất bại, nhưng khả năng thất bại rất nhỏ ta đoán ngươi bị ai đó ám toán. Nên mới chạy trốn vào hạ thiên vực thiếu thốn nguyên khí này. Còn không nếu ngươi tụ hóa thần thất bại chắc đã tan xương nát thịt rồi.
-Minh vương có chút kinh sợ: Lão là ai, từ đâu tới. Nếu lão nói cho ta biết ta sẽ mang lão đi. Nhưng nếu có ý định xấu với ta, Minh Vương ta sẽ thiếu đốt thần hồn yếu ớt của lão.
-Ngươi đừng tưởng ỷ vào tu vi hiện tại mà dọa thiêu đốt ta, ngay cả khi người thực lực đỉnh phong thì sao chưa chắc đã làm gì được lão. Ta không phải bị rơi rớt xuống đây không thể di chuyển thì liệu ta cần gọi ngươi hay sao. Cũng may bao nhiêu năm ta bị mấy tên phàm nhân này quăng đi khắp nơi, hận không thể tìm được 1 người nào tu thần để ta có thể liên hệ. Ngươi coi như cũng là một người may mắn vì gặp được ta.
-Ý lão là ta phải cảm ơn vì mang lão ra khỏi nơi này, Nếu như lão không có tí tác dụng nào mang đi chẳng phải đau đầu sao?
-Hừ sau này thực lực ngươi mạnh ta sẽ nói ta tới từ đâu vì có nói ngươi cũng không biết đó là đâu. Tốt nhất là nên tập chung khôi phục đan điền rồi tu luyện mới là tôt. Ta biết ngươi đang lẩn trốn, nếu ngươi mang ta trên mặt ta có thể biến dung mạo ngươi thành một người khác, đương nhiên sau này nếu gặp linh thảo bồi bổ linh hồn ngươi phải đưa cho ta. Thực lực ta mạnh sẽ giúp ngươi che mắt càng tốt. Hiện tại cũng chỉ khiến cảnh giới Nguyên Anh trở xuống không nhìn ra thôi. Còn đối với thực lực cao hơn hiện tại ta chưa thể giúp ngươi.
-Tốt, thành giao.
-Tào phúc ! Ta mua cái mặt nạ này.
-Đang lúc thanh toán tiền thì Tiểu Tuyết bị một thanh niên bạch sam to béo tiến tới cười cợt.
-Ô không ngờ Thanh Sơn Trấn này lại có một mỹ nữ dung mạo như thế này, ta thích, chúng bay mang nàng về phủ.
-Tiểu Tuyết hoảng hốt thì Minh Vương đứng trước mặt nàng, Các ngươi muốn thế nào?
-Hahaha tên này giả ngu hay điếc, không nghe rõ Bình thiếu gia của ta nói gì sao. Nàng thuộc về thiếu gia tao, còn không tránh ra đừng trách.
-Nói xong 2 tên xong tới định túm cổ Minh Vương, Minh Vương lúc này vận kình đấm nhẹ 2 cái vào vai 2 tên thủ hạ bay xa 1 trượng nằm bất động.
-Bình thiếu gia mặt tái mét: ngươi , ngươi sao có thể? và quỳ xuống. Xin lỗi vị huynh đài là ta không có mắt, móc ra 1 bọc tiền đưa cho Minh Vương bên trong có 30 thần thạch hạ phẩm.
-Thật là quỷ nghèo, Minh Vương không biết rằng thần thạch đối với phàm nhân là 1 thứ xa xỉ. Đá cho hắn 1 cước ngãy chân trái và kéo tiểu Tuyết đi. Cũng may chưa làm gì tiểu Tuyết nên hẵn không muốn giết người.
-Hai người đi tìm 1 chiếc xe ngựa, nơi hắn muốn tới là Tần Bình Thành, sau khi mua 1 cái bản đồ Đông Hạ Thiên Vực hắn biết mình nên tới Tây Tích Sơn Lâm nơi đó có 1 số yêu thú cấp thấp, thu thập yêu hạch có thể bán được 1 chút thần thạch. Rồi sau đó tính tiếp.