Chương 5.
Vài ngày sau, khi đọc bức thư mà gia gia Như Tuyết để lại tinh thần cô ấy mới dần bình tĩnh và hiểu được mình xuất phát từ đâu, vì sao ông mình luôn không muốn mình ra ngoài quá xa khu rừng này.
Hiểu được thế giới tu thần khốc liệt ra sao cạnh tranh tài nguyên tu luyện. Và người làm cả gia đình cô ấy tan nát là nhân vật lớn như thế nào.
Tuy độ tuổi của Như tuyết còn khá nhỏ nhưng rất hiểu chuyện và thông minh. Cô phải xác định con đường phía trước còn dài nhất định phải mạnh mẽ. Mong một ngày gặp lại cha mẹ và gây dựng lại sư môn.
Nhưng bây giờ bên cạnh cô chỉ còn mỗi Minh Vương huynh . Ai biết huynh ấy sẽ đi đâu khi khỏi bệnh và mình cần đi tới đâu để có thể tu luyện.
Trong lòng đang rối bời, ngoài cửa Minh Vương bước vào trên tay là món linh thỏ,nhìn không bắt mắt bằng Như Tuyết làm nhưng thực ra ăn cũng không ngon lắm, vừa ăn vừa cười nhìn Minh Vương cảm ơn 1 câu.
Minh Vương ngồi xuống lần này hắn muốn nói cho tiểu Tuyết biết mình là người tu thần và chuẩn bị rời khỏi nơi đây, muốn dẫn tiểu Tuyết đi cùng nhưng thực lực bây giờ, hắn chỉ là một con kiến trước mặt cao thủ, chỉ cần luyện khí tầng 1 hắn cũng không thể chống nổi. Nếu vậy làm sao có thể dẫn theo 1 cô gái đi khắp nơi kiếm tài nguyên tu luyện.
Ngày xưa hắn được sư phụ ưu ái tài nguyên tu luyện không thiếu, cứ mỗi cấp độ tông môn lại cung cấp cho hắn. Chỉ khi hắn lên đấu vương mới được phép của sư phụ cho đi lịch lãm. Nên vì thế bây giờ mọi thứ hắn phải tự mình phấn đấu, để có tài nguyên tu luyện và cho cả tiểu Tuyết cũng phải tu luyện. Không tu luyện thì không thể trường tồn, thanh xuân sẽ trôi qua đến lúc đó sợ chưa tìm được cha mẹ cho tiểu Tuyết, cô bé đã không thể sống mà đợi ngày đó được.
Suy nghĩ một lúc hắn mở miệng : Tiểu Tuyết em có muốn tu thần cùng anh không?
Ngoài dự tính của Minh Vương, tiểu Tuyết lại không quá bất ngờ, mở miệng: Ca ca muội muốn tu thần. Với khuôn mặt dễ thương và nụ cười trên môi, Minh Vương cũng có chút thất thần, Cô bé lúc cười rất dễ thương.
Nhiều lúc trông hơi trẻ con nhưng với hoàn cảnh của tiểu Tuyết cũng trưởng thành hơn cùng lứa tuổi. Năm nay cô bé cũng chỉ 14 tuổi mà thôi,
-Ca ca sẽ chỉ dẫn muội 1 môn công pháp cơ sở luyện khí kỳ, huynh không biết muội linh căn gì vì thực lực của huynh hiện tại chưa thể kiểm tra được. Nhưng huynh hứa 1 ngày thực lực của huynh hồi phục sẽ dạy muội môn công pháp phù hợp nhất.
-Ca ca luyện khí có mấy tầng vậy? Chúng ta tu luyện tới cấp bậc nào mới có thể bay trên trời được, muội muốn một lần được làm điều đó.
-Muội yên tâm không những muội có thể bay mà còn có thể thuấn di một khoảng cách rất lớn, kể cả muội muốn tới trung thiên vực hay cao hơn nữa cũng chỉ là 1 cái chớp mắt mà thôi.
-Vậy huynh đã bay bao giờ chưa, có phải huynh bay lên núi bị ngã. hì
-Ừm huynh đã từng bay, nhưng lâu rồi huynh không có bay nữa rồi. Muội yên tâm.
-Cám ơn huynh. Nếu không có huynh bên cạnh chắc muội không biết phải đi đâu và làm gì mất.
-Không cần phải cảm ơn huynh, nếu không có muội và ông muội đã không còn Minh Vương trên đời này nữa rồi. Thực ra tên thật của huynh là Minh Vương do phải ẩn dấu thân phận nên từ giờ chỗ đông người muội hãy gọi huynh là Minh Tự nhé.
-Dạ vâng muội hiểu rồi. À hôm trước muội thấy huynh có vẻ rất muốn bông hoa ngũ sắc kia, vật đó liệu có tác dụng gì với anh không?
-Minh Vương cười cười nói: muội thật thông minh, thực ra bông hoa đó hiện tại huynh dùng có thể khôi phục được 1 chút thực lực. Chỉ là huynh không rõ sẽ được tới luyện khí tầng mấy thôi.
-Vậy chúng ta hãy đi lấy nó thôi, muội muốn huynh mạnh và dẫn muội đi Thanh Sơn Trấn 1 lần. Từ bé đến giờ ông nội chưa bao giờ dẫn muội đi tới đó. Muội rất tò mò.
-Được, huynh sẽ dẫn muội đi. Chúng ta cũng sẽ rời khỏi đây, nơi này không hợp để chúng ta tu luyện.
-Vậy muội đi lấy hoa. Tiểu tuyết vội vàng chạy thất nhanh, có vẻ như rất muốn tới Thanh Sơn Trấn rồi.
...
- Tối hôm đó sau khi sử dụng Cửu sắc liên hoa, mặc dù có 5 màu nhưng quả thực rất tốt, dược lực ngấm vào toàn kinh mạch khiến thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, nguyên khí mỏng manh nơi đây có chút ngưng tụ trong cơ thể hắn. Sau 2 canh giờ toàn thân hắn ướt đẫm, khuôn mắt có chút thần thái , thức hải có thể nhìn 1 khoảng 10 trượng. Tu vị dần dần được khôi phục, hiện tại hắn chỉ đạt tới luyện khí kỳ tầng 3, do đan điền nứt vỡ khôi phục được thế này là tốt lắm rồi.
-Suốt đêm hắn củng cố tu vị và luyện Thiên Âm Lôi Hỏa tầng thứ nhất, môn công pháp này hiện tại chỉ có 10 tầng, tầng thứ nhất ngưng hỏa toàn thân bao bọc bởi hỏa kình giống như một lớp nội giáp vô hình, đao thương bất nhập. Nhưng chỉ với những người tu vị không vượt quá 3 cấp nhỏ. Đối với những cường giả luyện khí tầng 6 trở lên hắn vẫn là con kiến mà thôi.
- Lúc này hắn mang chiếc nhẫn không gian của ông nội tiểu tuyết để lại, bên trong có 3 ngàn thần thạch hạ phẩm, 200 thần thạch trung phẩm, thượng phẩm thì không còn viên nào. Chắc nơi đây thiếu thốn nguyên khí nên ông tiểu tuyết phải dùng thần thạch để hấp thụ, không làm sao có thể duy trì được hơn 10 năm,
-Minh vương dùng 1 ngàn thần thạch hạ phẩm hấp thu thử xem tu vi có tăng tiến được chút nào không, nhưng cũng chỉ cũng cố chắc thêm luyện khí tầng 3 đỉnh phong mà thôi. Còn lại hắn phải giữ lại để vào trấn hắn và tiểu tuyết còn phải tiêu dùng. Ngoài thần thạch ra bên trong còn 1 số loại đan dược đơn giản hồi phục nguyên khí mà thôi.
-Đang muốn dời thần thức khỏi không gian nhẫn hắn nhìn thấy cái lò luyện đan có chút cổ kính, bên cạnh là 1 quyển đan pháp. Nhưng hắn tạm để đó thực lực hiện tại chưa thể mang cái đó ra nghiên cứu.
-Tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.
-Sau khi thu dọn 1 chút đồ đạc, hắn và tiểu tuyết cùng đi tới Thanh Sơn Trấn.