Chương 4: Nỗi buồn của Như Tuyết

Ông lão nói xong có chút mệt mỏi thu gọn cần thở dài đi vào căn lều nhỏ.

..

Sáng hôm sau khi thấy Minh Vương có thể đi lại Như Tuyết liền dẫn hắn đi dạo 1 vòng quanh hồ, vừa đi vừa phấn khởi kể truyện cho Minh Vương nghe. Hai tay không ngừng chỉ chỏ mọi nơi nàng đi qua hầu như đều có 1 sự tích tại đó. Hắn nghe xong cũng chẳng biết nói sao với cô bé hồn nhiên này. Trong lòng hắn nghĩ làm cách nào để tu luyện trở lại, nếu ở tại đây nguồn nguyên khí quá mỏng hắn không thể ở lại đây lâu.

Sau 1 hồi kể truyện đông tây tiểu Tuyết nói : Hôm nay chúng ta đi thế này thôi nhé ngày mai huynh khỏe hơn muội sẽ dẫn huynh tới 1 nơi bí mật.

Minh Vương tò mò hỏi? bí mật là sao?

Tiểu Tuyết nói: vì 2 năm trước muội vô tình đi lạc phát hiện ra 1 cái hốc đá bên trong có 1 cây ngũ sắc rất đẹp. Muôi rất thích và thỉnh thoảng vẫn tưới nước cho nó. Nhưng vì hơi xa nên muội không muốn gia gia biết. hì

Minh Vương thầm nghĩ ngũ sắc? Liệu có phải là Cửu Sắc liên hoa? Đối với cửu sắc liên hoa mỗi một vạn năm 1 cánh hoa sẽ mọc và xuất hiện 1 màu khác nhau. Nếu như đạt trình độ 9 cánh hoa thì dù rằng ở Thần giới cũng là món hàng xa xỉ, mà bất kỳ người tu thần nào cũng ham muốn. Chẳng nhưng tác dụng khôi phục chân nguyên mà còn tăng khả năng hấp thụ nguyên khí. Nghĩ đến dây trong lòng Minh Vương chợt động. Tuy rằng chỉ có 5 màu nhưng nếu hấp thu cũng có tác dụng không nhỏ với hắn. Vấn đề là làm sao để lấy được cây hoa đó. Nhìn vẻ mặt của tiểu Tuyết hắn biết cô bé rất thích cây hóa đó. Nên là đúng là Cửu sắc liên hoa 5 màu thì hắn cũng không thể lấy đi. Bởi nguyên tắc của hắn không cho hắn làm vậy.

Sáng hôm sau 2 người cùng nhau đi vào rừng, sau 1 hồi vòng vèo thì cũng tới, tuy hắn đã đỡ nhưng cũng không thể hoạt động quá mạnh, khi đến nơi hắn phát hiện quả thực ra Cửu sắc liên hoa. Không ngờ một nơi thiếu nguyên khí như ở đây cũng xuất hiện loại hoa này. Nhìn qua đoán được ít nhất cũng tồn tại trên 5 vạn năm.

Như Tuyết thấy vẻ mặt sáng của Minh Vương cũng cười nói: Đẹp lắm phải không huynh?

Minh Vương ngơ ngác nói: quả đúng là rất tuyệt. nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm đóa hoa. hắn đang nghĩ sau khi hấp thu liệu hắn có thể hồi phục lên luyện khí kỳ.

Như Tuyết hì hì nói: Không ngờ huynh cũng rất thích hoa.

Minh Vương cười nói: đây là bông hoa rất quý, muội tuyệt đối đừng nói với người ngoài không là nguy hiểm đó nghe chưa.

ừm muội nghe lời huynh.

Hai người ra về lúc này trời cũng đã chiều muộn, bỗng Minh Vương nhìn thấy lão nhân nằm gục bên bàn đá cạnh cái ao vội chạy tới đỡ lão lên.

Lão nhân vẻ mặt tái nhợt miệng có chút máu vừa mới lau đi, nói với tiểu tuyết mặt đang ướt nhẹp vì lo lắng nói: tiểu Tuyết ta không sao, đâu phải chỉ một lần ta trúng gió, mau đi nấu cho ta bát cháo.

Tiểu Tuyết vội vàng chạy vào trong bếp hấp tấp nấu nướng.

Lúc này lão mới nhìn Minh Vương nói: Ta tuy không biết anh từ đâu tới nhưng qua thời gian ở đây ta biết anh cũng không phải người xấu, đó là cảm nhận của ta, anh cũng là người tu thần nên biết khi nguyên khí và nguyên thần tiêu hao là lúc ta không thể cầm cự được nữa. Lão muốn trước khi chết nhờ vị huynh đài một việc.

Minh Vương vội vàng nói: Lão chưa thể chết đâu. Nhưng đừng nói 1 việc, dù là hy sinh cái mạng này ta cũng phải đáp lại ơn cứu mạng của lão, không có lão chắc Minh Vương ta đã thành đống xương khô rồi.

Lão nhân cười nói: ta biết ta không nhìn lầm. Ta tự biêt mình chắc sắp không qua khỏi, hơn 10 năm đã là cực hạn của ta rồi. Sau bao năm trốn tránh khắp nơi, ta đã sức cùng lực kiệt. Nay trước lúc ra đi chỉ mong ngươi giúp đứa cháu của ta tìm cha mẹ. Nó còn quá nhỏ, chưa giao tiếp với bên ngoài, đều tại ta không tốt. Nếu một ngày có thể đưa Như Tuyết gặp lại cha mẹ mình, lão dưới suối vàng cũng cam lòng.

Nói đến đây lão rút nhẫn không gian đưa cho Minh Vương. nói tiếp: trong này có 1 chút công pháp và thần thạch ta đưa cho ngươi.

Lúc trước ra đi khỏi tông môn vội vàng cũng không mang theo gì, chỉ có 1 cái đỉnh luyện đan và công pháp đan đạo là ta vô tình nhận được. Nếu ngươi có thể đạt tới trúc cơ có thể mang ra nghiên cứu thử. Còn nếu sau này ngươi thực lực mạnh mẽ mà bố mẹ tiểu Tuyết chưa tìm tới hãy đưa nó về Yêu Thần Cung tại Yêu giới. Hãy nhớ chưa đạt tới đấu thánh thì đừng nên tới Yêu giới. Nơi đó không phải là nơi ngươi nên biết. Dù không tìm được cha mẹ Tuyết nhi hãy đối xử tốt với nó để nó sống vui vẻ ta cũng an lòng rồi. Nói đến đây ông lão đã ngừng thở.

Trên tay là 1 lá thư, Minh Vương biết là lão viết cho Như Tuyết.

Như Tuyết thấy ông lão nằm xuống vội chạy ra, nàng biết bệnh của ông sau khi gào khóc hết nước mắt , mệt mỏi ngất đi. .

Minh vương đưa tiểu Tuyết nghỉ ngời đưa bức thư cho nàng rồi ra ngoài chôn cất lão nhân. vái nhẹ 1 cái hứa sẽ không để ai bắt nạt được Như Tuyết.