Chương 3: Hoàn cảnh có chút giống nhau.

Nơi Minh Vương tu luyện là một trong những tông môn đứng đầu của thần giới. Một vị diện trên tất cả nhân loại, mà chỉ những người xuất sắc và thiên tư trác tuyệt mới tồn tại trên đó được.

Đối với Minh Vương dù ngày đó hắn tung hoành ngang dọc trên thần giới và thậm chí ma giới và yêu giới cũng có nghé qua nhưng ở thượng, trung , hạ thiên vực này thì hắn thực sự không để tâm vào mắt. Vì nguyên khí những nơi này không thể bằng thần giới được. Cơ duyên lại ít nên hắn không muốn xuống. Khi sư phụ thu nhận hắn làm đồ đệ lúc đó hắn còn quá nhỏ để biết mình từng ở đâu.

Không biết tại sao sư muội lại ra tay ám toán hắn?

Từ nhỏ tới lớn 2 huynh muội tu luyện và thường đi theo sư phụ ngao du, Minh Vương luôn nhường nhịn sư muội và chưa từng đắc tội với nàng ta. Tại sao lại ám toán hắn.?

Trong tông môn hắn và sư muội luôn là ngôi sao sáng nhất nhưng hắn chẳng quan tâm địa vị đệ tử thân truyền. Đối với hắn một mực truy cầu đại đạo muốn nhân tộc ngày một mạnh mẽ, để có thể cân bằng được với ma tộc và yêu tộc, là một người sát phạt quyết đoán, nhưng chưa từng giết 1 người vô tội.

Vì thế huynh muội trong tông môn ai ai cũng yêu quý và nể phục. Mọi người luôn nghĩ hắn sẽ là trưởng môn tương lai của Thiên Cực Tông.

Có lẽ vì nguyên nhân đó khiến hắn bị sư muội ám toán. Người mà hắn không hề đề phòng. Thậm chí lúc độ kiếp hắn đã uỷ thác cho sư muội hộ pháp.

Nàng ta thực sự chán ghét mình thế sao? Nếu nàng muốn hắn có thể dời tông môn bất kỳ lúc nào.

Chỉ cần nói một câu, trước nay hắn vì báo đáp ân sư phụ luôn phấn đấu vì tông môn và góp phần bảo vệ nhân tộc trước nguy cơ.

Hắn không biết liệu sư muội có truy tìm hắn tiếp không? Với thực lực của thiên cực tông nếu muốn truy tìm hắn thì quả thực rất dễ dàng. Dù hắn có ở hạ thiên vực đi nữa.

Bây giờ chỉ có thể ẩn giấu đợi thực lực trở lại sẽ tìm và hỏi nàng ta một lần.

...

3 canh giờ sau một mùi thơm nhè nhẹ bay vào trên tay Tuyết nhi là một đĩa linh thỏ chiên thơm phức với bề mặt bóng nhẫy có thể nói chưa bao giờ hắn có cảm giác đói như lúc này, với lớp da căng bóng dòn tan, thử hỏi một người thường sao chịu nổi cám dỗ.

Nếu tu luyện đến cảnh giới trên trúc cơ thì những đồ ăn này đối với Minh Vương quả thực không có hứng thú. Chỉ cần hấp thu nguyên khí là đủ rồi. Hiện tại thì khác chân nguyên không có, tu vi hạ xuống mức phàm nhân nên quả thực hắn bắt đầu thấy đói rồi.

Như Tuyết bón cho hắn ăn nửa con thỏ rồi nhẹ nhàng ăn nốt phần còn lại. Vừa ăn vừa cười. Đối với Như Tuyết đây là lần đâu tiên tiếp cận với một người con trai ngoài ông mình. Tuy trong thôn dân có nhiều người nhưng nàng không được ông cho đi cùng, có mua gì về thì ăn mà thôi. Nên thực ra Như Tuyết rất muốn có bạn để chơi cùng.

Minh Vương cảm thấy lúc này thật yên bình. Giá như hắn cũng có một tiểu muội như thế này thì tốt biết mấy.

....

1 tháng sau nhờ sự chăm sóc của lão nhân và tiểu Tuyết thương thế của Minh Vương cũng dần khôi phục. Tay chân có thể cử động nhẹ nhàng.

Hôm nay Minh Vương đi ra bên bờ hồ ngồi cạnh lão nhân đang câu cá nói: cảm tạ lão đã giúp đỡ.

Ông lão vẫn khuôn mặt hốc hác cười : không sao tôi cũng chỉ tiện tay giúp thôi, coi như là duyên đi.

Nhìn về mặt nước xa xăm Minh Vương hỏi: lão có vẻ đang bị bệnh?

Ông lão nói: đúng vậy, có lẽ tôi cũng không thể sống được lâu. Cũng chỉ vì tiểu Tuyết tôi cố gắng hơn 10 năm nay.

Minh Vương nói: lão bị người ta ám toán?

Ông lão mặt tỏ vẻ tức giận, tay run run nói: đúng vậy. Ta bị người khác ám toán tiêu diệt tông môn, thân dính độc kình rất mạnh. Cố gắng tới nay đã tiêu hao hết tu vi và không biết duy trì được bao lâu.

Minh Vương thở dài.

Ông lão lại nói: ta chỉ thương tiểu Tuyết từ nhỏ cha mẹ bị truy giết không biết tung tích. Ta mở đường máu thoát ra mang theo tuyết nhi chạy tới nơi này. Chỉ cố gắng cầm cự tới lúc cha mẹ nó tìm được ta.

Tìm ông? Minh Vương nói.

Đúng vậy. Tuyết nhi có một viên hải châu có dấu ấn trên đó. Nếu cha mẹ tuyết nhi tìm tới trong pham vi thần thức sẽ phát hiện.