..
Vào lúc này tại một vùng núi hẻo lánh gần Thanh Sơn Trấn thuộc phạm vi ngoại ô Tần Bình Thành. Nơi đây quanh năm yên bình với nhưng thôn dân ngày ngày làm nông và chăn nuôi gia súc kiếm sống.
Hai ông cháu đang kiếm ít linh thảo và củi trong rừng thì cô bé giật mình chỉ về hướng bụi cây nói : ông ơi nhìn kìa bên trong hình như có người. Ông lão mặt trắng có chút tiều tuỵ nhìn sang liền chạy tới, phát hiện thanh niên người đầy máu ông đoán chắc ngã từ trên núi xuống.
Tuy 1 thân toàn máu sương cốt toàn thân gãy đoạn nhưng vẫn có 1 hơi thở yếu ớt.
Khi ô chạm tay vào chợt giật mình phát hiện thanh niên này cũng là một người tu thần. Chẵng lẽ bọn chúng truy đuổi tới đây? Ông lão chợt nhăn mày suy nghĩ.
Nhìn thấy ông lão nhăn mày thiếu nữ với vẻ mặt non nớt hỏi? Ông ơi huynh ấy vẫn sống chứ ạ? Ông lão tỉnh táo lại ừm ừm rồi bế thanh niên lên xe. Người đó là Minh Vương kích phát độn không phù rơi xuống.
......
Khi Minh Vương tỉnh dậy chợt thấy thân mình đau nhức, sương cốt gãy vụn nếu không phải cơ thể và nguyên thần của hắn cường đại chắc hẳn bây giờ hắn đã là người chết.
Đang lơ mơ nghĩ ngợi nhìn ngắm thân thể tàn tạ của mình, với chi chít vết thương y phục bị người nào đó lột sạch. Hắn thấy 1 lão bá đang dọn sạch đống khăn vừa lau sạch vết máu trên người hắn. Minh Vương thở dài không ngờ mình cũng có ngày hôm nay. Đang suy tư bỗng hắn nghiêng đầu sang bên phải giật mình lắp bắp nhưng không thể nói thành lời. Cô bé ngồi cạnh hắn chừng 12 13 tuổi cười thân thiện nói : ca ca yên tâm không phải ngại muội nhìn thấy hết rồi...!
Minh Vương không biết do đau nhức hay do sốc mà nhắm mắt ngất đi.!
...
Khi mơ màng tỉnh dậy Minh Vương không giám mở mắt ngay mà thử dùng thần thức cảm nhận nhưng chẳng thấy gì đơn giản vì hắn giờ không thể thi triển được 1 chút thần thức nào.
Cảm nhận thấy cơ thể được băng bó hắn mới thầm cảm tạ lão nhân đã cứu hắn 1 mạng.
Sau này khỏi nhật định phải báo đáp ân cứu mạng này. Chỉ cần hắn có thể vận động sẽ tìm cách để khôi phục lại. Chỉ cần hắn có thể luyện tơi luyện khí tầng 5 sẽ rút được thương thần trong thức hải. Nhưng đương nhiên hắn sẽ không thể thi triển được bới áp lực thanh thương đó phải cần tu vi đạt Đế quân mới dùng được. haiz. Nhẫn trữ vật chứa bao nhiêu thần thạch với đan dược đều đưa cho sư muội, cuối cùng cũng hiểu tại sao sư muội lại muốn mình đưa nhẫn cho nàng ta. Đâu phải sợ Hóa Thần thất bại nhẫn trữ vật bị hủy. Tuy rằng đan điền bị rạn nứt nhưng chỉ cần sau này tìm được Tịnh Tâm Liên sẽ có thể hàn gắn lại đan điền và khôi phục dần tu vi, nghĩ tới đây tinh thân hắn cũng có chút tự an lòng.
Hắn tự tin với công pháp Thiên Âm Lôi Hoả của hắn một khi luyện lại từ đầu sẽ rất nhanh trở lại đỉnh phong thậm chí có thể hoá thần 1 lần nữa.
Thời gian trước khi còn ở Thiên Cực Tông hắn đã tu luyện căn cơ với công pháp sư phụ truyền cho nên khi sáng tạo ra thiên âm lôi hoả có vẻ như hơi muộn để tu luyện tới đỉnh cao thực sự. Vì nếu để thiên âm lôi hoả đạt tới cảnh giới mạnh nhất thứ nhất người đó phải có ít nhất 2 hệ lôi hoả thứ 2 phải là người chưa từng tu luyện công pháp nào mới là đc hiệu quả tốt nhất. Ngày trước Minh Vương tu luyện đã là cảnh giới đấu thánh ( hay còn gọi là thánh quân)
Nhưng thôi tạm gác vấn đề này, Minh Vương mở mắt nhìn xung quanh 1 lần, thấy đây là 1 căn nhà lá đơn sơ có 2 chiếc giường và 1 bộ bàn ghế nhỏ. Tuy rằng hơi trật nhưng cũng rất ngăn lắp gọn gàng.
Bước vào là một lão nhân với khuôn mặt hốc hác theo cảm nhận của Minh Vương lão nhân này cũng không phải người bình thường. Khí chất của lão có vẻ cũng là người tu thần. Tuy không dám chắc cảnh giới của lão là gì.
Ông lão quay sang mỉn cười nói với Minh Vương . Anh quả là may mắn đấy, nếu như Tuyết nhi không nhìn thấy anh, có thể anh đã chết khô rồi.
Tôi không biết anh gặp vận đen gì mà tới nơi này nhưng có lẽ anh cũng giống tôi bị truy đuổi tới nơi này?
Minh Vương cười cũng không nói gì, chỉ hỏi ông lão đây là đâu?
Ông lão nói: nơi đây chỉ là một trấn nhỏ ngoại ô Tần Bình Thành . Thuộc phạm vi Đông Hạ Thiên Vực.
Hạ thiên vực? Minh Vương nói. ( không ngờ mình lại đi xa tới vậy trong lòng hắn nghĩ)
Ô não cười cười đúng thế. Chắc anh từ nơi khác tới ? Anh cũng là người tu thần mà ở hạ thiên vực người tu thần rất ít và thực lực không cao vì ở đây nguyên khí yếu ớt rất khó tu luyện. Anh là người trung thiên vực ah?
Thấy Minh Vương không nói gì , ông lão lại nói hay a chạy từ thượng thiên vực tới đây haha.
Minh Vương cười nói cũng không phải mấy nơi đó.
Lão nhân im nặng nhưng trong lòng không biết đang nghĩ gì. Đưa cho Minh Vương cái bánh màn thầu rồi bước ra ngoài.
Một lúc sau thân ảnh cô bé hấp tấp chạy vào trên tay cầm 1 con linh thỏ. Cười hồn nhiên nói : ca ca đã tỉnh rồi, muội mới bẫy được 1 con linh thỏ tí nữa muội sẽ chế biến cho ca ca ăn thử nhé. Hôm qua nhìn ca ca thảm hại quá cơ cũng may yêu thú ở đây không có nhiều nếu không là ca ca nguy hiểm thật rồi. Ca làm gì mà để ngã từ trên núi xuống vậy, ca ca ở đâu .. 1 loạt câu hỏi được cô bé đưa ra mà Minh Vương chưa kịp trả lời.
Minh Vương nói : huynh ở rất xa nơi này do bị yêu thú ma hoàng đuổi nên ngã xuống vực . Cảm ơn muội đã cứu huynh nhé. Tiểu muội tên gì ? Huynh là Minh Tự. (do lơ sợ bị truy đuổi nên Minh Vương đổi tên tránh lộ mặt)
Muội tên Như Tuyết từ nhỏ đã được gia gia đưa tới nơi này sinh sống. Nói xong cô bé cười hì hì. Nhing lướt Minh Vương từ trên xuống 1 lượt làm Minh Vương cũng cảm thấy ngượng ngạo mặc dù cũng chẳng quan tâm cô bé này nghĩ gì nhưng trong nội tâm cũng có chút suy nghĩ.
Trước kia khi hắn chỉ chuyên tâm tu luyện đại đạo đối với vấn đề nhỏ nhặt này thì chẳng để tâm cũng không ít lần độ kiếp toàn thân trần chụi và bị vài người nhìn thấy nhưng tâm cảnh hắn vẫn cứ vô thường. Vì là tu thần ai chẳng vài lần trải qua độ kiếp, vấn đề thân thể trần chụi cũng có xá chi.
Nhưng đối với nhưng thôn dân nơi đây việc nhìn thấy người khác loã thể là điều không bình thường lắm. Chẳng ai muốn mình không may trần chụi trước mặt người khác.
Cô bé thấy Minh Vương mặt âm trầm chợt thì thầm nói nhỏ, với vẻ mặt tinh quái : huynh yên tâm muội không nói với ai chuyện hôm qua đâu. Sau này muội lớn sẽ chịu trách nhiệm với huynh. Hì hì rồi chạy biến ra ngoài.
Haizz..Minh Vương thở dài nói lớn : muội đừng có nghĩ như thế được không, đúng là tiểu nha đầu.
Trong mắt hắn nha đầu này chỉ là đứa con nít mà thôi. Tuy bề ngoài hắn trông chỉ như thanh niên 20 21 tuổi khá trẻ, với khuôn mặt góc cạnh cũng khá ưa nhìn nhưng thực ra tuổi hắn cũng trên 10 vạn tuổi rồi. So ra sợ còn nhiều tuổi hơn cả lão nhân kia ấy chứ. Vì ở những tông môn lớn linh đan Trú Nhan cũng có thể cấp cho nhưng thiên tài ưu tú dùng. Một khi sử dụng trú nhan đan thanh xuân như trở lại tuổi đôi mươi và rất lâu mới già đi. Bởi thế trú nhan đan rất có giá trị. Nhưng không phải tông môn nào cũng kiếm được để cho đệ tử mình sử dụng.