Chương 15: Tiểu Trư thông minh

Chương 15.

...Trên đường trở về ngôi làng nhỏ, Minh Vương cũng khá đau đầu với con tiểu trư này, vừa đi vừa kể lể những chiến tích ăn trộm, rồi thì dọa nạt bọn trẻ con. Nói chuyện tâm sự với cả heo nái nữa thì đúng là nhức đầu thật rồi. Không biết tại sao Minh Vương luôn cảm thấy con tiểu trư này có chút không bình thường. Tuy rằng đầu óc nó chỉ loanh quanh việc ăn ngủ và lại nhát như cáy, nhưng thực lực lĩnh ngộ của nó quả không phải dạng vừa. Yêu linh thú muốn có linh trí phải cấp 10 mới có, nhưng yêu linh thú nói truyện được ít nhất phải cấp 15. Mà con này ngoài da dày thịt béo ra thì cũng không mạnh lắm. Có thể nó đúng là con heo ăn bừa bãi được linh thảo nào thật.

-Đại ca chúng ta giờ đi đâu? Con heo lắm mồm nói.

-Tao đang tính đi tới Bắc hạ thiên vực. Mày cứ tiến về hướng này là được rồi, tiện tay chỉ cho con heo này 1 hướng.

-Dạ vâng đại ca. Vậy tối nay chúng ta ăn gì, đệ hôm nay cả ngày chưa được miếng nào vào bụng rồi, chân tay bủn rủn đầu choáng mắt hoa sợ rằng.. vừa nói tới đây thấy Minh Vương mặt lạnh nhìn nó. Dạ không em khỏe mà, nõi giỡn đại ca chút mà làm gì căng thẳng vậy, đoạn đường này khá tĩnh mịch nên em chém tí cho vui ấy mà. Đại ca đừng tưởng thật chứ hihi..Rồi không nói nữa phóng như điên về hướng bắc.

-Minh Vương lúc này lại nảy ra ý tưởng, nếu dạy con này công pháp thì nó tu luyện kiểu gì nhỉ, thấy khả năng lĩnh hội của nó khá tốt, nghĩ tới đây Minh Vương thích thú hỏi thử : Ê tiểu trư?

-Dạ đại ca em nghe. Thấy Minh Vương hỏi nó vui mừng đáp.

-Mày có biết tao là ai không?

-Heo con không biết ý Minh Vương là thế nào, nó biết Minh Vương mạnh hơn nó rất nhiều, nhưng làm sao biết biết Minh Vương là ai, chỉ biết một số người có sức lực rất lớn hay đi qua khu này nên nó sợ bị những người này để ý, nên đành nói : Đại ca là người mạnh nhất em từng gặp. hì hì khịt khịt.

-Ta là tu sĩ tu thần, nhưng thực lực của ta hiện tại rất yếu, ngoài kia còn nhiều người mạnh hơn rất nhiều, nên ra ngoài kia gặp ai mày không nên gây sự, lúc ý chúng ta không thể chống được đâu.

-Dạ vâng đại ca.

-Ừm vậy mày có muốn học thử công pháp tu thần không, nếu mày không tu được cũng không sao.

-Em làm được chứ, gì thì em không nói chứ nếu nói trí tuệ thì không con lợn nào hơn em được. Đại ca yên tâm.

Minh Vương nghe nó nói cũng sặc cười với con heo này.

-Được. Nhưng hiện tại ta chỉ có một môn giúp tăng tốc độ chạy của mày thôi. Muốn học không?

-Nhưng mà sau này đại ca phải hữa dạy em môn nào bay được nha, nhìn mấy con chim nó bay qua đầu em em ghét.

-Được sau này mày mạnh có thể bay được.

-Dạ vâng đại ca.

-Minh Vương nghĩ tới cảnh con heo chạy trên trời cũng có chút chờ mong. Cũng may con heo này cũng có chút nguyên khí, không biết xếp con này ở cấp độ nào, nhưng nếu nó biết cách có thể cũng thi triển được.

-Khi chỉ cho nó bí pháp tăng tốc thì Minh Vương cũng không ngờ con heo này thực có chút bản lĩnh, nếu không phải ngoại hình là con heo đen sì thì Minh Vương cũng nghĩ nó là người biến thành.

-Sau một đêm thử nghiệm nhiều phương án, con heo này không biết cách vận hành nguyên khí nhưng lại tự nghĩ ra 1 cách hoàn toàn khác, khiến 4 chân nó phình ra trông như một con bò tót tập tạ, làm Minh Vương cũng có chút buồn cười.

-Đại ca hình như em luyện được rồi nè, nhưng mà sao chân em to thế nhỉ, kiểu này em phải giảm kg rồi.

-Ừm bây giờ mày thử chạy thật nhanh tao xem.

-Dạ được đại ca. Vù...bụi bay tứ tung.

-Không tồi haha.

-Tên tiểu tử nhà ngươi kiếm được con heo xấu xí này ở đâu thế, không ngờ có thể luyện được cả công phu của lão phu. Lão phá thần không biết tỉnh dậy lúc nào nói với Minh Vương.

-À lão tỉnh rồi. Vãn bối mới bắt được nó ở trong rừng, thấy nó cũng thú vị nên mang theo.

-Ta cảm nhận nó cũng không phải yêu thú bình thường, tuy rằng ta cũng không biết nó là loại nào. Nhưng có thể tự học hỏi công pháp thì đúng là không tệ.

-Ừ, sau này nó sẽ giúp chúng ta tìm linh thảo, Lão yên tâm vãn bối nhất định sẽ kiếm linh thảo điều trị thần hồn cho lão sớm nhất,.

-Ta biết với thực lực ngươi còn thấp, linh thảo này không phải dễ kiếm,việc trước mắt ngươi nên đề tăng tu vi lên trúc cơ đi, và nên hạn chế mang thanh thương ra. Nhiều người sẽ cảm nhận được khí tức từ nó, sẽ nguy hiểm đối với ngươi.

-Ừm, vãn bối biết rồi.

-Một lát sau tiểu trư chạy lại, rít lên. Đại ca em luyện được rồi với tốc độ này yên tâm là sẽ rất nhanh tới nơi thôi khịt khịt.

-Được, chúng ta xuất phát. Sau đó nhảy lên lưng tiểu trư lao vun vún.

...

Lúc này tại một nơi rất xa , trong một đại điện xa hoa và rộng lớn, giữa đại sảnh một nam tử mặc áo tím ngồi bên cạnh một lão nhân râu dài, với dáng vẻ uy nghiêm của lão, không cần vận khí đã uy mãnh không tưởng tượng nổi.

Nam tử áo tim bên cạnh đứng lên nói: Thưa cha, Giờ tên Minh Vương coi như đã chết, hắn hiện tại đan điền nứt vỡ và trọng thương nghiêm trọng, con đã cho 2 lão đồng đi kiếm hắn và mang hắn về, cha yên tâm. Người nói chính là thiếu chủ Ma tộc Độc Âm, người từng bị Minh Vương đánh cho phải bỏ chạy.

-Ừ, kế hoạch lần này chúng ta đã chuẩn bị rất lâu, tuy rằng tên Thiên ân và ta đã lâu không giao thủ nhưng hắn rất mạnh, nếu ta ra mặt hắn nhất định cũng không để yên, nhưng nếu tên Minh Vương mà trở thành Hóa Thần thì một mình ta không thể đánh nổi 2 thầy trò hắn. Độc nhi lần này con đã lập được đại công. Mau tróng tu luyện để độ Hóa thần đi. Không nên ra ngoài nhiều làm ảnh hưởng tiến độ tu luyện. Nên nhớ ngày con thành công Hóa thần, là ngày nhân tộc do chúng ta nắm giữ.

-Dạ thưa cha.

-Bên dưới đại điện mọi người kính cẩn khom lưng, lão nhân biến mất không dấu tích.