Chương 14: Tiểu Trư.

Chương 14.

Chia tay Như Tuyết và Jax xong tâm trọng Minh Vương cũng không được vui. Hắn nhất định phải nhanh chóng tiến tới Phía Bắc hạ thiên vực. Nghe nói nơi đó có những thuyền hạm lớn chỉ cần bỏ ra thần thạch sẽ có cơ hội lên thuyền.

Nhưng chắc hẳn giá để ngồi lên thuyền đó cũng không phải thấp. Chỉ trách ngày xưa Minh Vương quá ít để ý tới những vấn đề này. Thế mới biết những tán tu sống bên ngoài phải lăn lộn khó khăn tới mức nào.

Đang tính bắt xe tới Bắc hạ thiên vực nhưng hắn lại nghĩ nếu đi xe ngựa chưa chắc nhanh bằng hắn thi triển bí pháp, mà hắn cũng muốn tu luyện thêm môn bí pháp này mạnh thêm nữa. Tuy động tác hơi xấu nhưng hiệu quả thì không tầm thường. Nguyên khí tiêu hao rất ít mà uy lực của chân hắn lại tăng. Quả là rất đáng nể.

Không biết lão Phá thần này còn món công pháp nào hữu dụng nữa hay không. Nhắc đến lão Minh Vương mới để ý, thời gian phần lớn lão đều dành cho khôi phục linh hồn, lâm vào tình trạng ngủ say.

Lão giúp đỡ mình như vậy mà vẫn chưa kiếm được chút linh thảo tẩm bổ linh hồn. Lần này nhất định phải dò hỏi thông tin về loại linh thảo này.

Sau 2 canh giờ thi triển bí pháp tăng tốc hắn dừng nghỉ chân tại một tửu điếm ven đường. Minh Vương gọi một binh linh trà ngồi nghe ngóng xem xung quanh có tin tức gì hữu dụng không, chờ mãi không thu được gì hắn quyết định khởi hành. Vừa ra đầu cửa thấy một tiểu hải tử ngồi khóc ven đường , hắn tuỳ tiện hỏi: này nhóc có chuyện gì mà ngồi đây khóc. Muộn rồi còn chưa về nhà đi.?

Đứa bé mếu máo nói: Thúc thúc cứu mẹ cháu, mẹ cháu bị yêu thú bắt vào trong rừng, huhu

-Yêu thú? Minh Vương tưởng yêu thú chỉ tập chung ở một khu vực nhất định, ở nơi này dân cư cũng khá đông, xung quanh đều là ruộng trồng cây và linh dược cấp thấp. Vậy mà cũng có yêu thú tới tận đây.

-Hắn nói: Mẹ nhọc bị bắt đi từ lúc nào, mau dẫn ta tới đó xem sao.

-Dạ cám ơn thúc thúc. Mẹ cháu đuổi theo một con heo rừng rất lớn, trên đầu có một cái sừng màu vàng đến nay chưa trở lại, con heo này rất hay phá hoại vườn rau nhà cháu nên lần này mẹ cùng vài người đánh đuổi nó đi. Tới giờ vẫn chưa về.

-Heo 1 sừng, loại này Minh Vương chưa hề nhìn thấy, lát sau Minh Vương đã cõng đứa bé tới vườn rau nơi con heo xuất hiện, một mảng lớn bị hút đi không một ngọn cỏ, xem ra con này đúng là phá hoại không ít mùa màng.

-Được nhóc ở lại đây, ta đi một lát xem thử.

-Nói rồi Minh Vương phi thân và biến mất tại bìa rừng. Sau một hồi theo đuổi vết chân con heo này để lại, Cũng không phải là to lắm, Minh Vương đoán cũng chỉ cao tầm hơn 1 trượng. Thần thức Minh Vương phát hiện 3 người đang bị kẹt dưới 1 bãi đất lún, chắc đây là mấy người trong làng, trong đó có mẹ của tiểu tử kia. Hắn liền tiến tới giúp 3 người .

- Các ngươi không phải bị yêu thú bắt đi là tốt rồi, mau trở về đi. Ta sẽ đi xem con này là thứ gì? Nói rồi hắn biến mất trước sự ngỡ ngàng 3 người.

- Tiên nhân. 3 người cúi đầu cảm ơn. Người ở đây cũng không lạ lẫm với những tiên nhân đi qua nơi này, mỗi ngày có rất nhiều người đi qua và nghĩ chân ở tửu điếm.

- Trời cũng đã tối Minh Vương lao nhanh tới một hẻm núi dày đặc cỏ dại, tiến vào sâu bên trong nơi này thần thức của hắn cũng không thể phóng ra quá xa, không ngờ cỏ nơi này hình thành một trận pháp ẩn hình tự nhiên, rất khó để truy đuổi theo dấu vết con heo này. Quả thực nó cũng rất thông minh.

- Đang loay hoay mãi không tìm thấy đường ra, hắn cảm giác như có vật gì đó đang quan sát mình, cảm giác này khiến Minh Vương cũng tăng cường đề phòng nhưng hắn không biết vật đó từ nơi nào, nơi này quả thực quỷ dị. Đối với những người tu thần ban đêm cũng chẳng khác gì ban ngày nhưng mà thần thức bị hạn chế nơi này khiến Minh Vương rất khó chịu. Vụt ! 1 tiếng động thừ đằng sau Minh Vương lao tới hắn né nhanh và phát hiện 1 bóng đen lướt qua. Nó muốn ám toán Minh Vương, khiến Minh Vương rất bực bội.

-Trong lòng cảnh giác cao độ, lại một tiếng động nhẹ phi tới từ bên trái Minh Vương liền nhảy lên rơi trên lưng bóng đen, lúc này hắn túm được một đám lông trên con vật này, nó kéo Minh Vương đi một đoạn, dùng hết sức nhảy lên lưng, phát hiện ra đây là một con heo toàn thân màu đen trên đầu có một cái sừng màu vàng óng, nó đang cố hết sức hất Minh Vương ra khỏi lưng, phi vào bụi dậm khiến đầu Minh Vương đập vào 1 cành cây khiến hắn càng tức tối.

-1 tay túm lấy cái sừng của con này 1 tay đấm liên tục vào đầu con vật này, nhưng con heo này thịt béo da dày cảm giác Minh Vương dùng toàn lực mà nó vẫn như không, Biểu hiện trên mặt nó còn lộ vẻ đắc ý khiến hắn càng điên tiết.

-Dùng toàn lực không được, chẳng lẽ để con vật này chạy mất, nghĩ tới đây Minh Vương rút thần thương ra, Minh Vương không định giết con heo này, dù sao hắn cũng truy đuổi nó trước.

-Nhìn thấy thanh thương con heo vội vàng dừng lại khiến Minh Vương tí nữa thì té ngã. hừm.

-Ây đại ca đừng đánh em

-Ồ ! mày biết nói.!

-Dạ đại ca. Xin đại ca tha em một mạng ở nhà em còn vợ già con nhỏ, em phải ra ngoài kiếm ăn từ bé huhu, đừng đánh em nữa em cũng chưa làm hại được anh tí nào. Có gì từ từ nói truyện.

-Mày là cái giống gì, nãy tao đấm mày sao không thấy mày đứng lại, sao giờ tự nhiên ngoan thế. Hôm nay tao nhất định phải nướng mày nên ăn rồi. Cả ngày hôm nay đi đường mệt mỏi còn chưa có ăn uống, nhất là món heo quay bao lâu rồi tao chưa có được ăn. miệng chẹp chẹp.

-Thấy biểu hiện Minh Vương như thế , con heo nằm bẹp xuống khóc lóc: Đại ca đừng mà, em mới nhìn đại ca đã biết đại ca là người hành hiệp trượng nghĩa, anh tuấn tiêu sái, phong độ ngất trời quyết không bắt nạt kẻ yếu.

-Ai dạy mày cái kiểu nói chuyện này, đừng có tưởng vuốt mông ngựa là tao tha cho mày. Hôm nay mày khó thoát chết rồi. Minh Vương thấy con heo này cũng có chút thú vị nên dọa thêm tí.

-Đại ca em chưa bao giờ làm hại ai, cùng lắm chỉ ăn hết mấy ruộng rau với linh thảo thôi, cũng vì linh thảo khu vực này bị e ăn hết rồi nên quả thực có chút hơi đói, đại ca nhìn bụng em như thế này nếu không ăn sao chịu nổi. huhu em khổ quá.

-Nói tao nghe mày loại nào, tao chưa thấy con heo nào như mày nếu là yêu thú thì hôm nay nhất định mày phải chết rồi.

-Em sao có thể là yêu thú gì đó chứ, ca nhìn mặt em hiền lành và đáng yêu thế này sao có thể là yêu thú được. Em chưa từng có hại bất kỳ một loại động vật chứ đừng nói giết người. Nói xong mặt nó xệ xuống trông rất đáng ghét.

-Minh Vương không thể ưa nổi cái bộ mặt này của nó. Vậy sao mày lại có sừng chưa kể bộ da thì đen như trâu thế này.?

-Dạ em cũng không nhớ rõ, có lần em ăn nhầm một loại quả gì đó màu đen nên đầu em xuất hiện cái sừng này. Rồi em trốn trong rừng tối mới mò vào làng kiếm ăn, dần dần học được chút bản lĩnh. hihi

-Hừm mày còn biết học tiếng của chúng tao, bản lĩnh không nhỏ nha.

-Dạ vâng, bởi vậy đại ca đừng giết em, em tuy trông to xác nhưng làm cũng được nhiều việc, nếu đại ca nhận em em sẽ thồ đại ca đi tránh làm mất sức. hì hì Chỉ là em ăn có hơi tốn một tí do cái bụng này thật là. Nói xong tai nó hếch lên trông rất phấn khởi.

-Mày đừng có gọi tao là đại ca, tao không liên quan tới mày. Tao tính đi kiếm ít linh thảo mà bị mày ăn hết rồi.

-Lão đại yên tâm với cái mũi của em thì loại linh thảo nào mà em không phát hiện ra, nếu lão đại thích em sẽ dẫn lão đại đi kiếm thật nhiều. Chỗ này toàn loại vớ vẩn em ăn không bõ dính răng. vừa nói vừa khịt khịt.

-Nghĩ con heo này tham ăn mà cũng có tí tác dụng nên Minh Vương nói: Được vậy tao tha mày một mạng, nhưng nếu mày còn chạy đừng trách tao dùng thanh thương này nướng mày lên.

-Dạ vâng lão đại. Em thề sẽ theo lão đại nếu có ý tưởng chạy trốn kiếp này không làm người hì hì

-Mày là con heo.

-Nói rồi nhảy lên lưng con heo này đi về phía đường chính. Với thân hình mập mạp vừa chạy vừa lắc lắc cái bụng nhưng con heo này đi cũng khá nhanh, chắc thường ngày bị người ta đuổi giết nhiều, lại da dày thịt béo không ai làm gì được nó. Ngay cả minh Vương dùng toàn lực đấm mà nó còn chẳng si nhê kể cũng thú vị.