Chương 13: Chia ly!

Chương 13.

Ra khỏi thành lúc này không còn ai theo dõi Minh Vương liền đứng lại.

-Ta còn tưởng ngươi muốn câu giờ cho 2 tên nhóc kia chạy. Hay muốn xin ta tha mạng haha. Ta khuyên ngươi có thủ đoạn gì mang ra hết đi không đến lúc chết lại không biết chết thế nào. Lục chấn thiên thấy Minh Vương cũng chỉ là tên luyện khí tầng 5 nên dù hắn có bay nhảy dở chiêu trò gì hắn cũng chỉ cần một tát là xong. Sau đó quay trở lại truy đuổi 2 con chuột kia, nên bây giờ hắn chưa vội lắm. Muốn hành hạ Minh Vương một chút rồi mới giết.

-Minh Vương cũng không vội nói: nghe ngươi nói ngươi họ Lục? Không biết Lục Ngạn với Lục giang là của ngươi?

-Hai đứa nó là con trai ta? Mày hỏi làm gì? Nếu có Lục Ngạn ở đây ta sẽ cho nó làm thịt mày. Tránh làm mất sức của ta haha. Đáng tiếc đáng tiếc.

-Dù có nó ở đây thì cũng như thằng Lục Giang gì đó thôi. Haha Minh Vương cười nói.

-Mày..ra là mày giết Lục Giang. Lão phu phải lột da tên tiểu tử nhà ngươi.

-E răng người không có cơ hội đó. Minh Vương thi triển Thiên Âm Lôi Hoả và từ từ rút ra một thứ trong thức hải, thứ mà cả đời Lục Chấn Thiên thề không bao giờ muốn nhìn thấy. Đó là Thần Thương cực phẩm của Minh Vương. Minh Vương biết để đối phó tên luyện khí tầng 9 này bắt buộc phải rút thương ra, dù rằng sẽ bị thương tới thức hải, nhưng hắn không có lựa chọn. Tính mạng của 2 người đang đặt lên vai hắn. Chưa để tên Lục Chấn Thiên thôi kinh ngạc, Minh Vương dùng Bí pháp Lao thẳng tới tên Lục Chấn Thiên.

-Hắn vừa kịp rút ra pháp bảo phòng ngự trung phẩm thì Minh Vương đâm tới một thương. Không gian xung quanh như ngừng lại, sức hút khủng khiếp từ cây thương khiến Lục Chấn Thiên ngây dại. Hắn biết chỉ cần chạm vào hắn sẽ chết. Vội vàng định xoay người bỏ chạy, nhưng chân không thể nhúc nhích. Chỉ một thời khắc đó trên thế giới đã không còn Lục Chấn Thiên rồi.

-Nếu hắn không tự cao tự đại đối phó Minh Vương ở trong thành, thì Minh vườn có lẽ chỉ biết vừa đánh vừa lui dụ hắn ra khỏi thành mới dám dùng thanh thương này. Nhưng đã quá muộn. Hắn bị sức hút từ Thần Thương cuốn vào đến mảnh vụn cũng không còn. Tới lúc chết đi hắn vẫn không thể hiểu, một con kiến hôi lại có thứ vũ khí đáng sợ tới vậy.

-Phụt !!Minh Vương nôn ra một ngụm máu ngồi bệt xuống đất, áp lực quá lớn hắn suýt nữa không thể khống chế nổi thanh thương này. Lau vệt máu trên miệng lấy ra đan dược nuốt xuống.

Lúc này trên thanh thương xuất hiện một tia nguyên khí màu tìm bay vào thức hải Minh Vương.

Thương thế khôi phục phân nửa, không ngờ đã là luyện khí tầng 6. Không ngờ tên này lại giúp ích cho ta đến vậy. Tiếc là không khống chế kịp làm nhẫn không gian tên này bị thần thương hút mất.

Hắn cất thanh thương thở phào đứng dậy, từ từ đi về phía tường thành.

Một lúc sau, chỗ Minh Vương đứng xuất hiện 2 bóng nữ tử mặc thanh y.

-Sao khí tức ấy lại biến mất rồi, vừa nãy chúng ta còn cảm nhận thấy mà. Chắc nơi đây vừa có 1 vị đại năng đi qua. Thôi chúng ta vào thành một chút rồi về tông môn. Chuyến đi này ta mong con cũng có chút kiến thức bổ ích về cố gắng tu luyện.

Vâng sư tôn.

Nói xong biến mất hướng cổng thành Tần Bình.

-Thấy Minh Vương trở về Như Tuyết và Jax chạy tới . Tên kia đâu rồi Jax nói.

-Hắn đã bị ta giết chết. Mọi người yên tâm.

-Huynh bị thương rồi Như Tuyết khóc lóc nhìn hắn.

-Không sao mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi không đáng kể hihi.

-Muội sợ lắm. Huhu.

-Thôi nào đừng khóc nữa mà, mọi người đang nhìn kìa.

-Tên kia sao lại ức hiếp con gái nhà lành!!

2 bóng người đột nhiên xuất hiện, Minh Vương đột nhiên cảm thấy rét run. Hắn biết vị tiên nhân áo xanh này thực lực không tầm thường. Âm thanh trong thức hải hắn đột nhiên nhắc nhở: người này đã là nguyên anh tu sĩ trung kỳ. Tiểu tử ngươi phải cẩn thận không được để lộ khí tức thanh thương. Có thể nàng ta sẽ phát hiện được. Ta tạm thời ẩn dấu khí tức đây. Ngươi phải cẩn thận.

Minh Vương lúc này có chút lo âu, hắn hiện tại quá yếu nếu người này muốn gây sự hắn không biết phải làm sao, trong lòng thầm than khổ.

-Muội không sao chứ, tiên nữ váy hồng lên tiếng. Nếu hắn có ý xấu với muội ta sẽ bảo sư phụ trừng trị giúp muội.

-Không phải hắn là là chồng muội.

-Hả? tiên nữ áo hồng giựt nảy mình

-Gì? Sư phụ nàng cũng cảm thấy hơi kỳ. Tuy rằng Như Tuyết bề ngoài rất xinh đẹp nhưng cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn.

-Minh vương cũng ngớ người. Nha đầu này bình thường nói vơi hắn và Jax thì hắn cũng không quan tâm. Đằng này lại nói trước mặt người ngoài. Thật là hết nói nổi.

-Minh Vương vội giải thích: đây là sư muội ta , mong các vị không nên quan tâm vào chuyện của chúng tôi. Nếu không có gì xin phép chúng tôi phải đi.

-Không ngờ ngươi lại dụ dỗ một thiếu nữ ngây thơ này. Tiên nữ áo hồng nhất quyết không tin. Nàng nghĩ Minh Vương lừa bịp cô bé.

-Không phải. Huynh ấy đã là người của ta rồi. Như Tuyết nói lớn.

-Minh Vương với Jax xanh mặt. Vội vàng bịt mồm tiểu cô này lại. Hắn sợ nha đầu này lắm rồi. Chỉ có mỗi lần hắn trọng thương bị nàng ta nhìn thấy, giờ thành người của bà cô này rồi, không phải trong lúc hắn bị thương nàng ta hại đời trai hắn chứ, chắc không phải thế đâu do hắn nghĩ nhiều rồi.

-Thiếu nữ váy hồng hết chịu nổi quát Minh Vương.

Sư phụ chúng ta phải dạy cho tên bại hoại này một trận.

-Sư phụ nàng lúc này mới nói: Yên nhi cô bé này vẫn là một xử nữ., nhưng đúng là nàng rất ngây thơ. Sau khi bà ta chạm tay vào Như Tuyết phát hiện ra linh căn nàng có chút mừng rỡ. Không ngờ ở đây lại có băng linh căn cực phẩm haha. Tốt lắm. Chuyến đi này quả không phí công chút nào, Cô bé có sư phụ chưa.

-Như Tuyết lắc đầu. Vậy tốt lắm. Ta muốn nhận con làm đệ tử không biết con có muốn không.

-Như Tuyết lắc đầu nói: không ta chỉ muốn đi cùng Minh Vương ca thôi.

-Được để ta xem 2 tên này. Sau khi kiểm tra Minh Vương và Jax .

-Bà mới nói: haiz thật đáng tiếc, ngươi thân là song hệ lôi hoả cực phẩm, rất khan hiếm nhưng đáng tiếc. Đan điền nứt vỡ rất khó khôi phục. Cùng lắm cả đời chỉ tới trúc cơ, ta cũng muốn mang người làm để tự ngoại môn nhưng chắc nơi đó không hợp với ngươi.

Minh Vương cũng biết hắn như thế nào. Nên cũng chẳng quan tâm làm đệ tử bà ta.

Bà lại quay sang Jax ngươi tư chất cũng không tồi. Ta sẽ nhận ngươi và Như Tuyết. 2 người sẽ đi theo ta sẽ có rất nhiều cái tốt. Còn hơn lưu lạc khắp nơi.

-Ta không muốn đi đâu hết huhu. Như Tuyết chỉ muốn đi với Minh Vương nên khóc to.

-Minh Vương sau một hồi suy nghĩ quyết định khuyên bảo Như Tuyết. Muôi yên tâm huynh sẽ tới đón muội thật sớm. Huynh hứa đấy. Chỉ có cách tăng thực lực mới nhanh giúp Như Tuyết tìm cha mẹ mình, gửi nàng ở một Tông môn lớn cũng là một cách bảo vệ nàng, sau này có thực lực sẽ qua đón nàng về, bất luận Tông môn này là ai dám đối xử với Như Tuyết không tốt đừng trách hắn ra tay tàn độc.

-Như Tuyết cũng sớm biết mình thực lực yếu không giúp được Minh Vương nhưng cũng không muốn xa hắn. Dù hắn chỉ coi mình là muội muội. Cô cũng muốn nhanh mạnh để giúp được Minh Vương nên quyết định đi theo vị sư phụ này. Vậy muội chờ huynh.

-Minh Vương nói: xin hỏi 2 vị là người phương nào? Sau này ta muốn tới thăm muội muội mình.

-Chúng ta là người của Băng Thần cung ở trung thiên vực. Nhưng ngươi cũng đừng mong tới được đó. Thực lực của ngươi cả đời chưa chắc lên được.

-Minh Vương lúc này nói với Jax: Jax đệ phải chăm sóc Như Tuyết thật tốt, không được để muội ấy bị uỷ khuất đâu đấy.

-Jax định không muốn đi cùng hai người này. Nhưng nghe Minh Vương uỷ thác hắn cũng chỉ gật đầu rồi nháy mắt biến mất cùng mấy người.

Minh Vườn thở dài. Thực lực. Phải có thực lực. Không sẽ luôn bị người ta khinh thường.

Một lúc sau hắn biến mất tại Tần Bình Thành.