- Cút ngay!
Giờ phút này, trong đầu Hàn Phức tràn ngập suy nghĩ làm cách nào nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt. Không quan tâm người ngăn cản hắn là kẻ nào, liền đưa tay lên dùng sức đẩy mạnh. Đối phương hẳn nhiên không ngờ tới tình huống này, nhất thời vô ý, bị cái xô của hắn đẩy ngã sóng xoài trên mặt đất. Nhìn thấy cảnh này, Chu Hiểu Xuyên lập tức bước tới, đỡ người này dậy ân thần hỏi thăm:
- Chị không sao chứ?
Người này, Chu Hiểu Xuyên cũng mới vừa nhận ra. Chính là lúc hắn vừa mới nắm giữ khả năng giao tiếp với động vật đã chữa trị cho một con chó ngao Tây Tạng, cô gái này là chủ nhân của nó, có bộ ngực đồ sộ cỡ D chứ không ít.
- Chị không sao! Cám ơn em!
Cô gái xinh đẹp với vẻ mặt thuỳ mị nói với Chu Hiểu Xuyên một câu, sau đó nhíu hàng lông mày lại, hướng về bóng lưng Hàn Phúc quát lớn:
- Hàn Phúc, anh đứng lại cho tôi!
"Ơ! Người này sao lại biết tên của mình!" Hàn Phúc đã bật động cơ gắn ở dưới chân, chuẩn bị chuồn đi thì chợt ngây ngẩn cả người, bởi hắn cảm thấy tiếng nói của người này có chút quen tai.
"Có lẽ nào là người quen?" Hàn Phúc nghĩ vậy, theo bản năng ngoái đầu lại.
Khi hắn nhìn thấy người này, cả người liền sửng sốt, triệt để hóa thành ngây dại. au hai phút ngây dại, Hàn Phức mới tỉnh táo lại, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch, nụ cười này con khó coi hơn cả khóc, lắp bắp nói:
- Lâm... Lâm cục... Làm sao ngài cũng ở đây vậy?
Âm thanh của hắn run lẩy bẩy, giống như đứa trẻ làm sai việc gì đứng trước mặt người lớn run sợ. Mọi người nghe không hiểu hắn đang nói gì. Hàn Phức sợ như vậy bởi vì hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới chuyện người mình vừa đẩy ngã không phải ai khác chính là cục trưởng cục chăn nuôi huyện Phương Đình, tên Lâm Tĩnh. Mà nơi hắn đang công tác, sở giám sát vệ sinh động vật lại trực thuộc cục của Lâm Tĩnh, nói cách khác, hắn là cấp dưới của Lâm Tĩnh. Hắn có can đảm, ở trước mặt mọi người, đông đảo bàn dân thiên hạ như vậy, xô ngã Lâm Tĩnh, làm cô ngã dộng đít xuống đất mà không lo sợ, không hối hận mới là việc lạ.
"Mình... mình dám đẩy ngã Lâm cục trưởng... Thôi xong... Lần này xong thật rồi..." Vẻ mặt Hàn Phức trắng bệch, nỉ non nghĩ. Dường như hắn đoán được kết quả bi thảm đang chào đón hắn ở phía trước. Ánh sáng cuối đường hầm đã xuất hiện, nhưng không ngờ là ánh sáng từ xe lửa. Lâm Tĩnh nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Tôi không lên tiếng, đứng im trong đám đông quan sát. May mắn như vậy mới có thể thấy anh uy phong cơ nào.
Hàn Phức bị dọa đến túa mồ hôi lạnh, lúc này hắn không sức đâu quan tâm đến mồ hôi mồ hám, chỉ cười giả lả nói:
- Lâm cục, ngài nghe tôi giải thích đã. Thật ra chuyện này không giống như những gì cô tưởng đâu.
Đáng tiếc Lâm Tĩnh không cho hắn có cơ hội giải thích, liền trực tiếp tuyên bố quyết định của mình:
- Hàn Phức, từ giờ phút này, anh tạm thời bị cách chức. Tôi sẽ phái người đến điều tra việc này, nếu có dấu hiệu của sự phạm tội, nhận hối lộ, mượn công làm tư. Tôi sẽ chuyển giao cho cơ quan pháp lý có thẩm quyền tiếp tục điều tra làm rõ.
- A~~~!!
Hàn Phức rất choáng váng. Những năm gần đây hắn nhật không ít hối lộ, nếu chuyện này bị người ta phanh phui, không chỉ bị cách chức, chắc chắn hắn sẽ được nhà nước nuôi cơm miễn phí (Đi tù). Nghĩ đến đây, Hàn Phức cảm thấy sinh lực của cơ thể hắn bị lực lượng thần bí nào đó rút cạn kiệt trong nháy mắt. Hai chân không khống chế được, run lẩy bẩy, sau đó hắn lệch người ngã bịch xuống đất.
- Hay lắm!
Nhìn thấy tình cảnh của Hàn Phức, đám người vây xung quanh phòng khám thú cưng cảm thấy đã trút được giận, thở ra một ngụm tức khí, cùng vỗ tay vang dội, trầm trồ khen ngợi. Dễ dàng nhìn thấy được, đối với hành động xử lý của Lâm Tĩnh, đám đông vô cùng thỏa mãn. Mấy người đang ngồi trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, quan sát tình hình phía ngoài. Sau khi thấy được một biến cố phía sau, nhịn không được chửi ầm lên:
- Thằng Liêu Phàm ngư như con chó, thành sự không có, bại sự có thừa. Mọi chuyện đang tốt đẹp thì bị một tay nó phá hỏng.
Dưới tình huống trước mặt, bọn họ cũng không muốn ở lại trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật nữa. Thừa dịp mọi người đang bị bên kia hấp dẫn sự chú ý, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi bị phát hiện. Mặc kệ mọi chuyện sau này ra sao thì ra, trước mắt cứ học cho thuộc cái định luật 'bảo toàn tính mạng' cái đã. Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa phòng khám thì không thể không dừng bước. Bởi vì một đám chó mười mấy con, đủ loại từ Saint Bernard, Bull Terrier, Great Pyrenees, thậm chí có cả chó Alaska cũng xuất hiện thành một hàng dài. Không biết từ lúc nào, chúng lặng im không môt tiếng động, xuất hiện trước cửa phòng khám Khang Trữ Sủng vật, chặn lối đi của bọn họ. (Saint Bernard: http://storybooksaintbernards.co...g/beaupark.jpg.
Bull Terrier:
http://dogsindepth.com/terrierd...errierh03.jpg
Great Pyrenees:
http://dogbreedinfo.com/images10...t_Pyrenees.jpg
Alaska:http://chocanhphuongvinh.dynwebsite....86765865_6.jpg)
Những ánh mắt hung ác, bọn chúng rít gào những âm thanh của chó. Đám chủ phòng khám kia sợ hãi, vẻ mặt e dè, cực khì có coi, thậm chí mấy người nhát gan còn bị dọa cho sợ run lẩy bẩy. Đừng tưởng rằng bác sĩ thú y thì không sợ chó, gặp một đám chó dữ tợn nhe nanh múa vuốt, bọn họ cũngõe sợ hai như bao người khác thôi. Dù sao, chẳng ai bằng lòng cho con chó nào đó táp vào mông một phát, nhất là ánh mắt của những con chó này cứ quét qua quét lại cổ họng của bọn họ, làm cho mấy người này nổi cả da gà trên đầu, lông tóc dựng đứng, không rét mà run.
- Làm... Làm sao bây giờ?
Có người run lẩy bẩy hỏi. Có người đưa ra đề nghị:
- Nếu không, chúng ta cứ trở lại phòng khám Trữ Khang sủng vật cái đã, mọi chuyện tính sau. Nếu đám súc sinh này không biết điều hiểu chuyện, nhào vào làm cho mỗi thằng một ngoạm thì có mà phải đi tiêm phòng sớm.
Đề nghị này đưa ra, được số đông tán thành. Vậy là mấy người bọn họ lập tức trở lại phòng khám. Người thì tìm chỗ nấp, người thì tìm vũ khí phòng thân, không khí tất bật như chuẩn bị dọn nhà đón tết. Điều duy nhất an ủi bọn họ lúc này chính là, đám chó ngoài kia dường như chỉ muốn bao vây bọn họ trong này, chứ không có thừa dịp tấn công, cho nên trước mắt thì tính mạng chưa nguy hiểm. Dù là như vậy thì bọn họ cũng không dám manh động, bởi vì hung quang từ ánh mắt của đám chó kia không giảm chút nào...
- Lúc này đúng là bị tên Liêu Phàm kéo vào vũng bùn rồi mà...
Trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, có mấy người đang buồn rười rượi như mất sổ gạo. Trăm miệng một lời, nói ra những lời oán trách Liêu Phàm. Đứng ở phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Chu Hiểu Xuyên cười nhếch lên nói:
- Muốn mày mưu tính kế hãm hại tao, sau đó bỏ trốn à? Trên đời làm đéo gì có chuyện tốt như vậy chứ? Tụi mày cứ chờ ở đó, sẽ có người đến vặt lông tụi mày...
Đám chó canh cửa này, là Chu Hiểu Xuyên nhờ Sa Tử sai đến. Đối với sự tình xảy ra tại phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, Lâm Tĩnh cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà sau khi giải quyết xong Hàn Phức, ánh mắt của nàng hướng đến Liêu Phàm đang đứng gần đó, lớn tiếng tuyên bố:
- Ngay từ ngày mai, chúng tôi sẽ tổ chức kết hợp liên ngành, tiến hành điều tra các phòng khám thú y trong chợ Hoa Điểu. Nếu phát hiện phòng khám nào dùng thuốc giả, thuốc kém chất lượng, không đúng chủng loại để lừa gạt người tiêu dùng. Hoặc đầu cơ, làm loạn giá cả khám bệnh, sẽ tiến hành nghiêm trị theo pháp luật. Nếu bà con nhân dân, ai có phát hiện hoặc chứng cớ gì, tôi mong mọi người tích cực phối hợp với cơ quan chức năng, cố gắng làm trong sạch chợ Hoa Điểu, đem lại sự yên tâm cho mọi người.