"Này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nghẹn họng, mở mắt to cộ nhìn đám người khoa tay múa chân trước mắt. Liêu Phàm nhịn không được, gào lên trong lòng. "Tại sao mấy khi người này đã biết Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề, chẳng những không ghét bỏ, hắt hủi hắn, mà dường như còn yêu quý, bảo vệ hắn hơn trước đây? Chẳng lẽ trong đầu bọn người kia không có não, hoặc nếu có thì không có nếp nhăn? Chuyện đơn giản như vậy mà không phân biệt được đúng hay sai sao?"
Quả thực, ngay sau đó, mọi người lên tiếng ủng hộ Chu Hiểu Xuyên không ngớt. Chẳng lẽ đúng như lời Liêu Phàm nói, bọn họ không phân biệt được đúng sai hay sao?
Đương nhiên không phải!
Trên tực tế, những người này không quan tâm Chu Hiểu Xuyên có giấy chứng nhân hay không. Bởi vì đối với bọn họ, giấy chứng nhận cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, cái quan trong nhất chính là trình độ khám bệnh, kỹ năng chữa bệnh cùng với y đức. Quả thực là như vậy, mặc dù hiện tại Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề nhưng y thuật của hắn so với đống bác sĩ 'chính quy' trong chợ Hoa Điểu này, chỉ có hơn chứ không bao giờ kém. Trừ chuyện trình độ ra, còn một chuyện rất quan trọng khác nữa, đó là y đức và thái độ của Chu Hiểu Xuyên hoàn toàn khác với những người khác. Đám Liêu Phàm chỉ có tiền trong mắt, là một tên bác sĩ hiểm độc còn Chu Hiểu Xuyên tốt hơn bọn lắn không biết bao nhiêu lần. Ít nhất khi đưa vật nuôi động đến Phòng khám thú cưng cũng không bao giờ lo lắng bị chết, cũng không cần lo lắng thú cưng của mình sẽ bị khám chữa lung tung lẫn bị hút máu. So sánh những điều này, ai tốt ai xấu, hẳn trong lòng mọi người đều có câu trả lời rõ ràng rồi. Mà có lẽ nhận thức của con người không dễ dàng thay đổi bởi một tờ giấy tên là 'Giấy chứng nhận hành nghề'. Chỉ tiếc, đạo lý đơn giản và dễ hiểu này, thì Liêu Phàm lại không hiểu. Nhìn thấy đám người xúc động đang bao vây xung quanh, Liêu Phàm sợ hãi đến mức rụt cổ, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hối hận. “Tại sao vừa rồi mình lại có quyết định điên rồ, đem chuyện niêm phong Phòng khám thú cưng tường thuật trực tuyến lên mạng chứ? Nếu mình không làm vậy, chắc chắn sẽ không thu hút được lượng người đông như thế này.”
Hiện tại, kết quả nhận được hoàn toàn ngược lại với mong muốn, không những không hãm hại được Chu Hiểu Xuyên mà còn đem mình hãm vào vũng lầy. Quả thực là lấy đá đập chân, dao mình cắt tay mình mà. Nghĩ tới những điều này, Liêu Phàm cảm thấy khóc không ra nước mắt. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian để hối hận, hắn phải nhanh chóng tìm ra biện pháp để hóa giải nguy cơ. Cho nên, hắn tiến đến bên Hàn Phức, ghé sát miệng vào tai thì thầm nói:
- Hàn phó sở trưởng, anh xem bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Hàn Phúc cũng giật mình kinh sợ với tình huống trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng, việc niêm phong một phòng khám thú y do không có giấy phép hành nghề vô cùng đơn giản. Chính vì vậy hắn mới đáp ứng thỉnh cầu của Liêu Phàm. Nhưng thật không ngờ, mọi chuyện lại diễn biến đếm mức độ này. Số lượng người cản trở cực đông, mà xu thế không giảm, càng ngàng càng tăng. Dưới tình huống như thế, nếu cứ ngoan cố niêm phong phòng khám này, sợ rằng sẽ xảy ra chuyển biến xấu, thậm chí có thể xảy ra biểu tình, tệ hơn nữa còn có thể dẫn đến bạo động. Mà chuyện đó không phải là chuyên Hàn Phức mong muốn. Cho nên, sau khi nghe Liêu Phàm hỏi, Hàn Phức không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
- Còn có thể làm sao? Đương nhiên là nhanh chóng rút lui chứ sao nữa.
Nói xong, hắn vung tay lên, ra hiệu cho đám nhân viên cấp dưới. Những tên nhân viên này hình như dưới chân có gắn động cơ, chỉ chờ tín hiệu, đề máy phóng vút không thấy tăm hơi. Thấy Hàn Phức muốn rời đi, Liêu Phàm vội vàng nóng nảy, vươn tay kéo hắn ta lại nói:
- Anh họ, anh không thể cứ đi như vậy được. Anh đã đồng ý với em, hôm nay sẽ niêm phong phòng khám này mà...
Dưới tình thế cấp bách, Liêu Phàm đem những điều trong lòng nói toạc ra. Tuy rằng hắn rất nhanh cảm thấy được không ổn, lập tức nuốt những từ còn lị vào trong bụng, nhưng mà những câu hắn vừa phun ra thì không cách nào nuốt lại được. Mọi người xung quanh nơi này nghe thấy rất rõ ràng. Trong thời gian cực ngắn, bọn họ đã tức giận nay càng thêm giận, giống như đỏ thêm dầu vào lửa.
- Thì ra hai người có quan hệ ruột thịt. Hay thật, lạm dụng chức quyền, mượn công trả thù tư.
- Nhất định là do tên chủ phòng khám bên kia, lòng dạ hiểm độc, ghen tức với sinh ý của Phòng khám thú cưng. Phòng khám của bác sĩ Chu tốt hơn bọn chúng, thế là hắn liền tìm người của sở vệ sinh động vật, nhờ mấy người này đóng cửa phòng khám, không kinh doanh được nữa. Nếu làm vậy, chúng ta buộc phải ghé qua phòng khám của bọn chúng, để cho bọn chúng bóp cổ lấy tiền. Tôi thật không ngờ, để có thể cạnh tranh, bọn chúng lại tìm đường ngang ngõ tắt, không từ thủ đoạn nào như vậy. Quả thực đáng giận vô cùng mà.
- Mấy tên lang băm này thật là ghê tởm, không thể chấp nhận được hành động này! Chúng ta không thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng được.
- Còn muốn chạy? Không dễ đâu sói ơi. Chuyện ngày hôm nay nếu không cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, thì đừng kẻ nào mong muốn rời khỏi nơi này!
- Tôi ghi âm lại lời của mấy tên này lại, à, quay phim chứ. Như thế này đi, tôi sẽ tung đoạn clip này lên Youtube để cho mọi người cùng xem. Để coi đến lúc đó bọn chúng sẽ làm gì. Tôi muốn giúp mọi người thấy rõ bộ mặt thật của bọn chúng, chứng kiến dáng vẻ xấu xa của những thằng này.
Quay mặt về phía mọi người đang công khai lên án, gương mặt của Hàn Phức xanh như tàu lá chuối. Nếu có thể, hắn chắc chắn sẽ đem tên Liêu Phàm khốn kiếp trước mặt một cước đá chết tại trận. “Đầu óc của mày bị nước vào nên cháy IC rồi à? Lời này mà cũng có thể nói ra được sao? Hơn nữa, tao rời đi lần này, không phải là buông xuôi mọi chuyện. Đợi tao trở về trụ sở, sẽ đem chuyện này báo cáo lên cấp trên. Như vậy chắc chắn thằng Chu Hiểu Xuyên chó chết kia và cái phòng khám của nó sẽ không đỡ được. Lui vạn bước mà nói, kể cả khi cấp trên không rảnh rỗi để ý việc này, ngày nào tao cũng sai cấp dưới đến đây tiến hành 'kiểm tra' gây phiền hà. Thử hỏi một thời gian dài như vậy nó có thể chịu được không? Chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn đóng của mà thôi. Làm sao có thể kinh doanh được. Thế mà thằng bệnh này lại thở ra những câu ngư không thể chịu được. Ban đầu tưởng rằng có thể dùng chuyện này để ép chết Chu Hiểu Xuyên, không ngờ lật thuyền trong mương. Nói không chừng, có thể vì chuyện này mà lão tử còn bị liên lụy không nhẹ... Ầy....Quả thực là làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn mà"
Hàn Phức rất muốn xách cổ áo Liễu Phàm, chửi thẳng vào mặt. Nhưng mà hắn nhìn đám người đang phồng mang trợn mắt xung quanh, hắn không có dũng khí làm điều đó. Bởi vì hắn biết, nếu hắn đem những lời này nói ra chính là thêm dầu vào lửa, đổ sữa vào cafe. Nói không chừng, đám đông không kìm chế được, xông lên đập cho hắn và Liễu Phàm một trận thân tàn ma dại cũng nên. Hắn cũng không ngu ngốc như Liêu Phàm, vẫn biết cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được. Lúc này Liêu Phàm cũng nhận ra, những lời nói mình vừa nói ra đã phạm phải một sai lầm trí mạng. Đối diện với ánh mắt có thể giết người được của Hàn Phức, sắc mặt hắn trắng bệnh, hai chân run lẩy bẩy, há to miệng muốn nói câu gì đó, đáng tiếc là hiện tại hắn giống như bị câm, cố hết sức cũng không thể phát ra âm thanh gì. Chỉ có từng hạt mồ hôi to như hạt lạc đang rơi xuống không ngừng từ khuôn mặt của hắn.
- Chúng ta đi!
Hàn Phức bỏ mặc Liêu Phàm, gọi đám nhân viên của mình rời đi. Tiếng này vang lên, lọt vào tai đám thủ hạ chẳng khác nào tiên nhạc nơi trần gian, làm cho tâm hồn con người thư thái, loại bỏ hết mọi muộn phiền ưu tư.
- Đứng lại!
Một tiếng quát vang lên. Đồng thời có một cánh tay cũng vươn ra, chặn đường đi của Hàn Phức.