Lâm Tĩnh vốn là cục trưởng cục chăn nuôi, cách nói chuyện cũng có vài phần tiêu chuẩn, nên nàng nói vài câu đã khiến mọi người tại đây hưởng ứng nhiệt liệt.
- Việc này đáng ra phải làm từ sớm, cái phòng khám thú y có những hành vi bất chính như vậy nên đóng cửa từ sớm.
- Tôi muốn tố cáo phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, con mèo nhà bị cảm thông thường, tôi đưa nó đến phòng khám thì nghe bác sĩ bảo con mèo bị dịch hạch. Họ thu của tôi cả trăm đồng mà không chữa khỏi được cho con mèo. Cuối cùng, bác sỹ Chu dùng thuốc đáng giá mấy đồng tiền còn chữa trị tốt hơn.
- Phòng khám Ái Bối Sủng Vật lần trước dùng nước muối bình thường làm giả thuốc đặc hiệu tiêm cho con chó nhỏ nhà tôi. Không chỉ lừa lấy của tôi một ngàn đồng mà còn hại chết nó. Tôi đã từng tới ban ngành liên quan phản ảnh việc này, nhưng không được giải quyết. Bây giờ thì tốt rồi, mong các lãnh đạo giúp tôi giải quyết việc này, cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Trong khi Lâm Tĩnh lắng nghe sự tình liên quan tới hành vi phi pháp của những người dân đang bao vây phòng khám, thì bác sỹ Liêu Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.
"Bịch!" Liêu Phàm ngã xuống bởi vì tâm lý bị trùng kích mà ngất đi, còn mấy người còn lại bị nhốt trong phòng khám không bị choáng như Liêu Phàm, nhưng mặt cũng trắng bệnh không còn giọt máu. Vẫn là Chu Hiều Xuyên đi tới, nhẹ nhàng xoa huyệt nhân trung cộng thêm một số "bí thuật" giằng co hơn nửa ngày mới làm cho Liêu Phàm tỉnh lại. Khi Liêu Phàm mở mắt ra chứng kiến Chu Hiểu Xuyên cứu tỉnh mình thì trong lòng Liêu Phàm xuất hiện một tia áy náy, nhưng cuối cùng hắn cũng không biết phải nói như thế nào.
- Liêu tiên sinh, ngài!
Một người đàn ông âu phục gọn gàng, mắt đéo kính gọng vàng từ phía sau Liêu Phàm đi đến, lễ phép chào hỏi rồi đưa danh thiếp của mình cho hắn.
- Văn phòng luật sư: Khang Kiều... Luật sư Bạch Tùng?
Nhìn thấy danh thiếp Liêu Phàm không khỏi nhíu mày. Hắn nghĩ không rõ, cũng nghĩ không ra, mình hiện cần luật sư để làm gì? Chần chờ một chút hắn cũng nghĩ ra một khả năng có thể, cả người chưa phản ứng đã buột miệng nói ra:
- Ý anh là muốn giúp tôi đòi lại bằng trong truyện này hả?
Liễu Tùng lắc đầu, vẫn nở nụ cười:
- Liêu tiên sinh, ngài hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi đến không phải là giúp ngài tìm lại công bằng :D. Mà là tới đại diện cho những người bị hại khởi tố ngài và những người có liên quan.
- Cái...Cái gì? Khởi... Khởi tố tôi?
Liêu Phàm há to miệng kinh ngạc lắp bắp nói, hắn ngoài nghi mình nghe nhầm. Chu Hiểu Xuyên cững ngây người, có chút không rõ ràng đối với việc vị luật sư "xuất thế ngang trời " khởi tố Liêu Phàm và đồng lõa. Đúng lúc hắn muốn hỏi luật sư Bạch Tùng do ai phái luật sư đến thì trong đám người vây quanh nhô ra một thân ảnh quen thuộc... Người này dĩ nhiên là Trương Ngả Gia. Chu Hiểu Xuyên đi tới bên cạnh Trường Ngả Gia cười hỏi:
- Vị luật sư này là do cô tìm đến à?
- Chuẩn, là do tôi tìm tới!
Trương Ngả Gia gật đầu thừa nhận, sau đó trừng mắt nhìn Liêu Phàm hừ lạnh nói:
- Mọi người cùng lắm chỉ muốn phòng khám này đống cửa, nhưng tôi muốn họ phải tán gia bại sản.
Bây giờ Trương Ngả Gia đã không còn thành kiến với Chu Hiểu Xuyên và càng kinh ngạc hơn chính là Chu Hiểu Xuyên trong mắt cô ta đã trở thành bạn tốt hiếm thấy, cho nên cô tương đối để ý chuyện liên quan đến hắn. Đối với việc này, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy lo lắng:
- Thật sự tôi không có giấy chứng nhận bác sỹ thú y… Chúng ta có thể tố cáo bọn họ sao?
Trương Ngệ Vệ rất tin tưởng nói:
- Yên tâm đi, anh ta này là người của văn phong luật sư Khang Kiều, một trong những văn phòng luật sư tốt nhất tỉnh và anh ta cũng là người tốt nhất. Tôi không tin không tố cáo thành công mấy thằng của nợ này.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng nói:
- Đúng rồi, chờ họ bồi thường xong anh chớ quên mời tôi đi ăn cơm đó!
Chu Hiểu Xuyên nhất thời dở khóc dở cười, nhưng không có cự tuyệt ý tốt của Trương Ngả Gia, dật đầu đồng ý rồi cảm thán nói:
- Những chuyện này quả nhiên đều trùng với dự đoán của cô!
- Đương nhiên!
Trương Ngả Gia đắc ý nói cười:
- Tốt xấu gì tôi cũng từng lăn lộn trên thương trường. Đi theo người kia, tuy không học hết tuyệt kỹ nhưng lông gia cũng phải biết.
Chu Hiểu Xuyên có chút lặng đi:
- Người kia? Đó là ai vậy?
Nụ cười trên môi Trương Ngả Gia tắt hẳn, sắc mặt khó coi, Trầm mặc vài giây rồi cô mới hừ lạnh nói:
- Còn có thể là ai nữa? Dĩ nhiên là Trương Lân Khải rồi!
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày thầm thờ dài nghĩ: “Xem ra, quan hệ giữa cô ấy và cha có chút rạn nứt. Có lẽ phải giúp cha con họ hòa thuận trở lại thôi. Nhưng… bộ ngôn ăn thế ư? Haizz…Thôi cố hết sức mình vậy, đến đâu thì đến.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì Lâm Tĩnh cũng an bài nhân viên nghi chép đơn tố giác của mọi người. Còn nàng thì cất bước hướng đi tới vị trí của Chu Hiểu Xuyên.
Thấy Lâm Tĩnh đi tới, Chu Hiểu Xuyên vội vàng nghênh đón, chân thành cảm ơn:
- Lâm cục trưởng, chuyện lần này phải đa tạ chị rồi.
- Không cần khách khí, chuyện chị nên làm thôi.
Lâm Tĩnh khoát tay:
- Nếu em không có trình độ của tốt, y đức tốt thì chị cũng không giúp em. Bất quá, em cũng nên mau chóng kiếm một chiếc bằng bác sỹ thú y đi là vừa, cái bằng giả này dù sao cũng không hợp quy định. Chị tuy rằng có thể giúp em được một hai lần, nhưng không thể giúp em mãi được.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Em cũng tham gia khóa thi bác sỹ thú y năm nay rồi. Em tự tin rằng mình có thể chắc chắn qua được kỳ thi này.
Lâm Tĩnh nở nụ cười nói:
- Xem em rất tự tin nhỉ? Chị cũng chúc em làm bài thi tốt thuận lợi lấy được bằng bác sỹ thú y.
Nói chuyện phiếm cùng Chu Hiểu Xuyên vài câu rồi Lâm Tĩnh cũng rời khỏi chợ Hoa Điểu. Còn còn lại nhân viên cục thì ở lại ghi chép mọi đơn tố giác. Đợi khi Lâm Tĩnh rời đi, Chu Hiểu Xuyên rời ánh mắt nhìn Trương Ngả Gia, tò mò hỏi:
- Ách, tôi hỏi này? Cô làm sao biết phòng khám của tôi bị niêm phong? Hay là do cô cho người đi thăm dò trước?
- Tôi cũng không phải là tác giả của bộ truyên này thì làm sao biết trước được? Tôi đang lướt web, vô tình thấy tiêu đề ‘Bằng chứng trực tiếp chứng minh bác sỹ hành nghề y không có giấy phép’, lập tức nghĩ đến chuyện này có thể liên quan đến anh nên vào xem. Đại khái là như thế, cũng không biết ai tốt bụng đăng lên inte cái chuyện, nếu không chắc chả mấy ai biết chuyện này.
“Móa, người đăng là bố mày đây chứ ai? Biết thế mình không nên lên mạng đăng vớ vẩn. Hối hận cũng quá muộn rồi… Mình đúng là thằng ngu mà…” Bị tê liệt, choáng váng ngồi trên mặt đất, bây giờ Liêu Phàm mới cảm thấy cực kỳ hối hận, càng nghĩ càng thấy uất ức. Cuối cùng cũng không khống chế được tâm tình mà khóc rống lên. Tiếng khóc của hắn dĩ nhiên hấp hẫn rất nhiều ánh mắt.