Chương 137: Ngũ cô nương là ai?

Nhìn theo chiếc xe Jeep Compass màu trắng của Trương Ngả Gia, Hoàng Hiểu Uyển nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt hỏi:

- Chu ca, anh và chị Ngả Gia cãi nhau à?

Chu Hiểu Xuyên có chút khó hiểu:

- Không có, sao em lại hỏi như vậy?

- Em thấy hình như chị Ngả Gia đang giận dỗi cái gì ý?

Hoàng Hiểu Uyển quay đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên, tò mò hỏi:

- Chu ca, rốt cuộc giữa anh và chị Ngả Gia đã xảy ra chuyện gì?

Chu Hiểu Xuyên nghĩ thầm: “Chuyện gì sao? Chả nhẽ anh lại bảo với em là cô ấy vừa cưỡng hôn anh?”

Trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:

- Làm gì có chuyện gì chứ. Em đừng có đứng đấy suy nghĩ linh tinh nữa!

Hoàng Hiểu Uyển vẫn có chút nghi ngờ:

- Thật không có gì sao? Em cóc tin!

- Em nha, từ khi nào lại chuyển nghề qua làm bà tám thế? Không làm nhà báo quả là lãng phí tài năng.

Chu Hiểu Xuyên cười khổ đá xoáy qua chỗ khác, sau đó không tiếp tục nói nữa mà bắt đầu đi coi bệnh cho đám động vật ở đây.

“Chu ca chắc chắn là có gì đó mờ ám với chị Ngả Gia…” Nhìn Chu Hiểu Xuyên bận rộn làm, Hoàng Hiểu Uyển thầm nghĩ, bất quá cô cũng không dại mà tiếp tục truy vấn nữa, nao lừa lừa gạ hắn nói sau. Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang chữa cho một con chó Scotland bị bệnh tiêu chảy xong thì Cố Văn Bách mỉm cười xoa tay đi đến:

- Sếp, thứ bảy này cho tôi nghỉ một ngày nhé… Tôi vừa làm quen được với một cô em ở trên mạng, ngày hôm đó có hẹn đi chơi với cô ấy. Cũng là sắp đến ngày 11 tháng 11 rồi, tôi đã hai mươi lăm năm rồi con cờ u chỉ để đi đái, năm nay quả thật không muốn tiếp tục nữa đâu!

Lý do Cố Văn Bách đưa ra khiến Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười đánh gật đầu:

- Không sao, thứ bảy tới anh cứ nghỉ một ngày.

Rồi hắn lại thuận miệng trêu chọc:

- Nhưng mà anh cũng thật lợi hại nha, còn cua được cả gái trên mạng cơ đấy. Truyền thụ cho anh em chút kinh nghiệm đi chứ?

Cố Văn Bách gãi đầu có chút ngượng ngập đáp:

- Làm gì có kinh nghiệm gì chứ? Tôi chỉ nói với cô ấy là tôi trông giống Phồng Tôm thôi….

Hoảng Hiểu Uyển đang uống nước ở bên cạnh nghe thế không nhịn được “phụt” một tiếng, nước trong miệng đều phun ra, sau đó vừa ho vừa nói:

- Cố Văn bách, da mặt anh thật dày, lại còn tự nhận mình giống Phồng Tôm nữa.

Cố Văn Bách đỏ mặt, cười đáp:

- Ít nhất về giới tính tôi còn giống thánh ấy mà.

- Giới tính giống nhau….

Hoàng Hiểu Uyển nghe mà chóng hết cả mặt. Chu Hiểu Xuyên cũng kinh hoàng:

- Anh quăng bom như vậy không sợ đến lúc gặp mặt, người ta đánh giá sao?

- Sợ gì chứ!

Cố Văn Bách tràn đầy tự tin:

- Tôi tin rằng, diện mạo bên ngoài chỉ là mây bay thoáng qua, tính cách con người mới là quan trọng nhất. Đợi đến lúc gặp mặt, tôi sẽ cùng cô ấy ngâm thơ đối chữ, làm cho cô ấy biết được tài hoa của tôi, cuối cùng là chết mê chết mệt tôi! :3

- Cái gì? Anh còn có thể làm thơ?

Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đồng thanh nói, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.

- Làm sao, không tin hả? Tôi bây giờ làm một bài thơ cho hai người thưởng thức!

Cố Văn Bách ho khan hai tiếng, tỏ ra dáng vẻ thư sinh tiêu sái, cao giọng đọc:

- Bước đến nhà em, bóng xế tà.

Đứng chờ năm phút bố em ra.

Lơ thơ phía trước vài con chó.

Lác đác đằng sau chiếc chổi chà…

- Con lợn gặm tỏi? Đây mà gọi là thơ á?

Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nghe xong đều nổi da gà.

- Cái gì cơ? Vừa nghe là biết hai người không biết gì về thơ, về nghệ thuật rồi. Có thấy tôi lúc sáng tác thơ trông rất bảnh không? Chẳng lẽ hai người không biết rằng thơ văn mà tôi sáng tác ra đều mang theo một sức sống mới sao? Không tính bài thơ vừa rồi, tôi còn sáng tác một bài nữa. Hai người nghe kĩ nhé…

Không đợi Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển từ chối, Cố Văn Bách lại rung đùi đắc ý, cao giọng ngâm:

- Bước chân vô quán đèn mờ

Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!

Thà rằng cắt tóc đi tu

Ngồi gần con gái... ngu sao không sờ!!

- Anh lại són thơ….A, không đúng, là tiếp tục sáng tác thơ. Anh toàn sáng tác thơ bất hủ, làm em chết cười mất. Ha ha ha…

Hoàng Hiểu Uyển một tay ôm bụng một tay giữ bàn, cười rúc ríc, cười đến nỗi nước mắt giàn dụa. Chu Hiểu Xuyên cũng cười không thở ra hơi, nhưng khi hắn thấy Cố Văn Bách quá tự tin, luôn coi thơ của mình sáng tác đều là tuyệt phẩm, vội mở miệng can ngăn:

- Được rồi, được rồi, bọn tôi biết anh làm thơ rất hay, nhưng xin anh đừng tiếp tục, nếu không tôi cùng tiểu Uyển sẽ chết vì cười mất.

Hứng đang làm thơ bị cắt ngang, Cố Văn Bách ít nhiều có chút bực mình, lắc đầu thở dài:

-Haiz, ta đây cô quạnh một mình, dù sao không ai quan tâm.

Một chén rượu nhạt, biết đi đâu tìm kẻ tri ân…

Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển lại cười to. Cười xong, Chu Hiểu Xuyên quay ra an ủi Cố Văn Bách:

- Văn bách à. Thứ bảy này anh cứ đi, nếu gặp phải cái gì kích động quá thì cũng đừng bỏ cuộc nhé.

Cố Văn Bách cũng rất tự tin:

- Yên tâm đi sếp. Tôi lần này nắm chắc cơ hội thoái khỏi đảng FA! Ngũ cô nương, từ nay về sau xem ra anh phải tạm biệt em rồi…

- Ngũ cô nương là ai?

Hoàng Hiểu Uyển khó hiểu hỏi. Cố Văn Bách đỏ mặt trả lời:

- À….Cái này rất khó giải thích kĩ, em tốt nhất là tự lên mạng tìm hiểu đi. (Dịch: mọe nó quay tay thì nói mọe là quay tay đi ngại gì nữa )

Trong đầu Chu Hiểu Xuyên nghĩ tới cảnh trước mặt cô gái kia nghe Cố Văn Bách “sáng tác” thơ, không nhịn được mà cười thầm: “Thơ của Cố Văn bách rất buồn cười. Có lẽ anh ta muốn cô gái kia cảm nhận được sự hài hước chăng? Nói không chừng hai người sẽ đến được với nhau…”

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến thứ bảy. Hôm nay, bởi vì Cố Văn bách đi hẹn hò không đi làm, cho nên Ái Sủng Chi Gia chỉ có Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển. Với lượng khách của ngày thứ bảy tất nhiên củ hành hai người tối tăm mặt mày đến tận hơn năm giờ chiều mới rảnh rỗi được chút. Hoàng Hiểu Uyển vừa uống nước vừa nói:

- Chu ca, anh nghĩ Cố Văn Bách hẹn hò ra sao rồi? Hay là gọi cho anh ta hỏi thử coi?

- Không được.

Do dự một chút Chu Hiểu Xuyên nói tiếp:

- Nếu tiến triển tốt đẹp, có lẽ Cố Văn Bách và cô gái kia chắc đang hú hí ở đâu đó, chúng ta gọi điện thoại lỡ như quấy rối người ta thì sao? Còn nếu không thuận lợi, Cố Văn Bách lúc này hẳn đang tự kỉ, chúng ta gọi tới không chừng lại làm anh ta buồn thêm. Cho nên đừng gọi, để đến ngày mai lại hỏi anh ta là được.

Hoàng Hiểu Uyển gật đầu:

- May mà anh nói. Ok, em sẽ không gọi nữa, mai em sẽ tra hỏi anh ta.

Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu:

- Ơ con nhóc này, thích đi làm bà tám sao?

Hoàng Hiểu Uyển cãi lý:

- Nhiều chuyện là tính cách của con gái mờ. Hơn nữa anh không tò mò về chuyện của anh ta sao? Không muốn biết bài thơ anh ta đem ra tán gái như thế nào ư?

Nhắc đến thơ của Cố Văn Bách cô lại không nhịn được, cười như điên dại. Ngay lúc đó, bỗng có hai người đi vào phòng khám, Hoàng Hiểu Uyển bật cười khiến cho cô gái kia không khỏi giật mình. Một người cúi đầu xem lại quần áo, khó hiểu hỏi:

- Hiểu Uyển, em cười cái gì vậy? Trên người bọn chị có gì sao?

- Chị Thanh Huyên, không phải em cười chị đâu.

Hoàng Hiểu Uyển vội vàng giải thích. Hai người vừa tới chính là Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo, hôm nay hai người không mặc cảnh phục mà diện một bộ đồ thường ngày. Chu Hiểu Xuyên có chút tò mò hỏi:

- Lâm Thanh Huyên, Nhiêu Xảo, sao hôm nay hai người rảnh rỗi ghé qua đây chơi vậy?

Lâm Thanh Huyên cười đùa:

- Lúc trước không phải anh có nói mời tôi và Nhiêu Xảo ăn cơm ư? Hôm nay, chúng tôi đến để đợi anh thực hiện đây. Hay là anh từ chối?

Chu Hiểu Xuyên cười khổ:

- Cô nói cái gì vậy, chỉ một bữa cơm thôi mà, chẳng nhẽ tôi nghèo tới mức không mời hai cô được một bữa sao? Nào, bây giờ hai người muốn ăn gì?

Lâm Thanh Huyên cũng không khách khí đáp:

- Anh nói như vậy là tốt rồi. Nói thật, hôm nay tôi rất có tâm hồn ăn uống. Chúng ta đến thành phố Thập Đức đi, ở đó có một quán tên Thiêu Kê Công chuyên gà quay, gà nướng ăn rất ngon. Hiểu Uyển, em cũng cùng đi chứ, lâu lắm mới có dịp chiếm một chút tiện nghi của Chu Hiểu Xuyên mà.

- Ok.

Hoàng Hiểu Uyển cười tít mắt, đồng ý ngay tắp lự. Chu Hiểu Xuyên nói:

- Đi ăn cơm chiều đối với tôi không thành vấn đề. Gọi một cái taxi đi cho tiện nhé?

Nhiêu Xảo ở phía sau mở mở lời:

- Cái này không cần anh quan tâm. Tuy em chỉ có xe Alto, nhưng để bốn người ngồi vấn không là vấn đề gì.

- Xem ra mấy người đã chuẩn bị trước!

Chu Hiểu Xuyên lắc đầu cười nói:

- Đã như vậy tôi cũng chỉ có thể nói…. Đóng cửa, mở tiệc nào!

- Tốt quá, đóng cửa đi ăn tiệc nào!

Ba cô gái giống như mấy con nhóc vây lấy Chu Hiểu Xuyên tung hô.