Bốn người trong nhà hàng vừa ăn vừa cười nói, ăn liên tục cho đến chín mười giờ tối mơi kết thúc. Đi ra từ nhà hàng Thiêu Kê Công, bỗng có cơn gió rét buốt đầu mùa đông thổi qua, bốn người không nhịn được rùng mình một cái. Tuy rằng chỉ mới đầu tháng mười một, nhưng tối nay gió thổi cũng có chút thấu xương. Chu Hiểu Xuyên hà hơi, thỏa mãn ước nguyện nói:
- Không ngờ cái quán này làm gà nướng, gà quay ngon hết xảy. Vị cay vừa đủ, ăn thật đã ghiền!
- Thế nào? Thấy tôi giới thiệu có sai không?
Lâm Thanh Huyên cười dài nói:
- Trời lạnh mà được ăn đồ nóng, vị cay của gà nướng, gà quay làm cho người ta quả thật thoải mái.
- Ăn thì ngon thiệt đó, chỉ có điều cay quá.
Hoàng Hiểu Uyển vừa thè lưỡi, vừa phun phì phì, hy vọng đỡ cay đi môt chút. Nhiêu Xảo ở bên cạnh tuy không có nói chuyện, nhưng trên tay cô cũng cầm một chai nước khoáng, đó là bằng chứng cho việc Hoàng Hiểu Uyển không có nói quá. Nhìn thấy bộ dáng Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo như vậy, Lâm Thanh Huyên nhịn không được cười lên:
- Gà quay, gà nướng này nếu không có đủ vị cay thì ăn không ngon. Hơn nữa, hồi nãy hai người ăn như hổ đói lâu ngày, sao bây giờ lại than cay? Ăn cho tham lắm vào giờ lại ý kiến ý cò.
Hoàng Hiểu Uyển có chút ngượng ngùng:
- Đồ ăn ngon ở trước mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn thôi, sao mà nghĩ tới thứ khác chứ?
- Đúng thế, đúng thế.
Nhiêu Xảo gật đầu phụ họa. Lúc này cô đã uống cạn bình nước khoáng, chỉ có thể học theo Hoàng Hiểu Uyển không ngừng phun phì phì. Chu Hiểu Xuyên cũng bật cười ha ha, trêu ghẹo:
- Hai người đúng là con heo ham ăn, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn...
Trong lúc bốn người con đang đùa giỡn, đi về bãi đỗ xe thì ở trên sân thượng của một tòa nhà sáu tầng ngay bên cạnh, có một gã mang thân hình mập mạp, đang ẩn nấp trong bóng tối, dùng ánh mắt lạnh lẽo, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Gã này chính là bạn của tên Cao Xuyên Hưng, người đã bị Chu Hiểu Xuyên bắt, gã tên là Diêu Thừa, người trên giang hồ gọi gã là ‘Dơi đoạt mệnh”. Gã cũng là một cao thủ võ thuật cổ truyền Trung Quốc giống như Cao Xuyên Hưng. Tuy rằng nhìn qua ngoại hình và với khí chất thì Diêu Thừa có vài phần khá giống diễn viên hài Tằng Chí Vĩ. Nhưng nếu ai dám nói vậy với gã, kẻ đó chắc chắn sẽ phải chết. Sau khi nghe tin tức Cao Xuyên Hưng bị bắt, vốn gã định đi cướp ngục, chỉ là đến lúc hắn lặng lẽ quan sát tình huống của trại giam Cao Xuyên Hưng, liền từ bỏ ý định đó. Bởi vì gã biết rõ mặc dù mình là cao thủ võ thuật, nhưng cũng không phải siêu nhân, nếu thực sự nóng đầu chạy vào cướp ngục, đảm bảo cũng bị bắt vào luôn.
“Nếu đã không thể nào đem Cao Xuyên Hưng ra khỏi nhà ngục thì chỉ có thể thay hắn trả thù.” Diêu Thừ cảm thấy giết một cảnh sát dễ hơn cướp ngục rất nhiều, chỉ cần mình không bị người khác phát hiện, giết được người sẽ lập tức cao chạy xa bay, thần không biết quỷ không hay, ai có thể hoài nghi gã được chứ? Huống chi gã đã chuẩn bị lên đường đi Đông Nam Á, coi như cảnh sát có truy nã gã, gã cũng đã chạy sang Đông Nam Á rồi. Diêu Thừa tin rằng, lấy bản lĩnh của mình ở Đông Nam Á hỗn loạn, tuyệt đối bá đạo hơn trong nước nhiều.
- Ngoài con cảnh sát chân dài kia là một cao thủ võ thuật thì ba đứa còn lại chỉ là một lũ cùi bắp. Xem ra người bắt lão Cao chính là nó. Kỳ thiệt... trình độ võ thuật con này xem ra cũng mới chỉ ở mức trung bình thôi, sao mà bằng lão Cao được? Chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì đó mờ ám?
Mặc dù là trời đã khuya, và khoảng cách khá xa nhưng Diêu Thừa chỉ cần liếc mắc một cái đã phát hiện ra thực lực của Lâm Thanh Huyên. Trên thực tế, chỉ cần đã đạt tới cảnh giới Dịch Cốt cảnh hậu kỳ thì thị lực và thính giác tốt hơn người thường rất nhiều. Chẳng qua, Diêu Thừa không ngờ người bắt Cao Xuyên Hưng không phải là Lâm Thanh Huyên mà tên Chu Hiểu Xuyên trông bộ dáng cùi cùi kia. Diêu Thừa tất nhiên làm sao đủ trình phái hiện dòng năng lượng thần bí trong người hắn chứ, cộng thêm với đó là cái bản tin lần trước, mấy tay phóng viên cóc thèm quay cái mặt Chu Hiểu Xuyên phát nào tử tế nên gã không nhận ra hắn là chuyện bình thường.
- Mặc kệ cô ta dùng cách nào đó để có thể bắt gọn được lão Cao thì ngày này năm sau vẫn là ngày dỗ của bọn chúng.
Từ con mắt lạnh lẽo của Diêu Thừa mình toát lên sát ý làm cho người khác sợ hãi, gã nhấc cái hộp thon dài màu đen lên, mở nắp đầu ra, đó là một khẩu súng trường đã được hóa trang. Không ai có thể ngờ rằng cái hộp nhìn như để chứa nhạc cụ lại là một khẩu súng. Với tư tưởng tiên tiến, gã đã có thể lồng súng ống vào làm một vũ khí dùng trong võ thuật như bao vũ khí khác như dao, kiếm.... Từ góc độ này cho thấy, Diêu Thừa nguy hiểm hơn so với Cao Xuyên Hưng nhiều. Gã nhanh chóng ngắm thẳng vào đầu Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng bây giờ là ban đêm, nhưng thị lực của Diêu Thừa không có bị ảnh hưởng, huống chi, hai bên con đường đều có đèn sáng trưng. Giờ phút này. Diêu Thừa như một con dơi hút máu nấp trong bóng đêm, nhắm vào cổ họng của con mồi, nhe hàm răng sắc nhọn, chỉ chờ thời cơ liền cắn một phát chết tươi. Mấy giây sau, Diêu Thừa nhìn thấy một cơ hội để bắn.
- Lão Cao, anh trả thù cho chú. Con tiện nhân, đi chết đi!
Trong mắt Diêu Thừa tỏa ra sát khí ngập tràn, ngón trỏ tay phải liền bóp cò. Ngay lúc Diêu Thừa bóp cò chừng hai, ba giây, lông tơ trên người Chu Hiêu Xuyên bỗng dựng lên, toàn thân thấy lạnh thấu xương. Cái cảm giác này trước đây Chu Hiểu Xuyên cũng từng trải qua rồ, cho nễn hắn nhanh chóng đoán được mình đang gặp nguy hiểm. Cùng lúc đó, trực giác của Chu Hiểu Xuyên, cảm nhận rõ rệt thật một cỗ sát khí đang tập trung lên người Lâm Thanh Huyên. Mắt bỗng thấy một tia sáng lóe lên, hắn lập tức hô:
- Cẩn thận!
Đồng thời kéo Lâm Thanh Huyên lại.
- Đoàng!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bay xẹt qua má của Lâm Thanh Huyên. Chắc chắn rằng nếu lúc đó Chu Hiểu Xuyên không kéo Lâm Thanh Huyên thì e rằng giờ này cô ấy đã chết rồi. Lâm Thanh Huyên cũng phản ứng cực nhanh, sau khi nghe tiếng súng, cô không hề chần chờ quát Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo:
- Có xạ thủ! Mau trốn đi!
Chu Hiểu Xuyên phản ứng nhanh hơn, sau khi cứu Lâm Thanh Huyên khỏi phát súng đó, liền chạy vọt tới Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo, kéo hai người trốn phía sau bức tường cùng với Lâm Thanh Huyên.
- Cái gì? Trượt? Không thể nào.
Cùng lúc đó, Diêu Thừa cũng rất ngạc nhiên khi mình bắn trượt.
- Thằng kia là ai vậy? Tại sao nó biết mình nổ súng? Chẳng lẽ ta nhìn lầm, nó không phải là người thường mà cũng là một cao thủ võ thuật?
Diêu Thừa nhớ lại động nhanh nhẹn ban nãy của Chu Hiểu Xuyên giống như dã thú lực, không hề giống một người bình thường, nhíu mày kêu lên:
- Mặc kệ mày có phải là cao thủ võ thuật hay không, nhưng mà chắc chắn là mày có liên quan đến chuyện lão Cao bị bắt. Một khi đã như vậy, tao sẽ cho cả hai đứa mày chết chung.
Nhưng mà ngay lúc Diêu Thừa chuẩn bị nổ súng tiếp, bốn người Chu Hiểu Xuyên đã nấp được rồi.
- Chết tiệt...
Sắc mặt Diêu Thừa trở nên khó coi, nếu không phải đang ở trong nội thành, gã nhất định sẽ chờ cho bốn người Chu Hiểu Xuyên đi ra. Nhưng đáng tiếc đây lại là nội thành, nếu hắn nhẫn nại chờ bốn người Chu Hiểu Xuyên xuất hiện, đảm bảo một đám cảnh sát cầm súng sẽ tới đây bao vây hắn. Tuy rằng, Diêu Thừa rất có niềm tin về võ nghệ và tài bắn súng, bất quá điều đó cũng không giúp gã chống được cả một đội cảnh sát có vũ trang đầy đủ. Xác định mình không thể hạ gục được Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên trong thời gian ngắn, Diêu thừa lập tức bỏ kế hoạch, cầm cây súng trường ngụy trang lại:
- Hiện tại, do tao không chuẩn bị kỹ nên thất bại, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm như vậy! Chờ đến lúc đó, tao nhất định sẽ giết cả hai đứa chúng mày, trả mối thù cho lão Cao!
Tên Diêu Thừa này không chỉ có bắn súng hay, giỏi võ mà còn có thể duy trì sự bình tĩnh. Đối thủ như vậy, quả thực rất khó xơi!