Trương Ngả Gia gật đầu, trong lòng có chút ưu tư:
- Đúng vậy. Theo tôi được biết, hiện tại có rất nhiều nguời đều xúc động nhất thời mới nuôi động vật, sau lại ngại phiền phức nên đem bán đi hoặc cho người khác. Những nguyên nhân đó làm cho lượng chó mèo hoang tăng nhanh. Tiếc là con người chúng ta rất ích kỷ, không chịu nhìn ra lỗi lầm của bản thân, chỉ một mực bắt giết chó mèo hoang, giống như kiểu một gốc cây mà chỉ nhìn ở bên ngoài mà không nhìn phần rễ, họ nghĩ chỉ cần giết hết chó mèo hoang là xong ư?
Chu Hiểu Xuyên đồng ý nói:
- Đúng vậy, chuyện chó mèo hoang nếu không giải quyết sớm thì sẽ có nhiều người bị chó mèo hoang cắn, nhiều người bị chứng bệnh dại nan y này. Tuy nói bây giờ có tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng cho dù có làm đủ mọi cách thì vẫn sẽ có người phát bệnh thôi.
Nói tới đây, hắn dừng lại thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Phải nghĩ ra một biến pháp để giải quyết vấn đề này.
Hai người nói đến đây thì dừng lại, tập trung vào giải quyết bữa cơm, chỉ là trong đầu họ lại nghĩ đến chuyện làm thế nào để giải quyết cái vấn đề kia. Mấy phút sau, Trương Ngả Gia bỗng nghĩ ra một biện pháp:
- Hay là chúng ta cứ lập một nơi để nuôi dưỡng chó mèo hoang? Đem toàn bộ chó mèo hoang ở thành phố Thập Đức về nuôi, có thương tích thì chữa cho chúng, sửa sang, tắm rửa lại cho chúng, đợi đến khi có người nhìn thấy vừa mắt, có sẽ nhận chúng nó về nuôi...
Lời còn chưa nói hết, Trương Ngả Gia liền bác bỏ ý kiến của mình:
- Cũng không được, bởi vì hiện nay người ta xu có hướng thích nuôi các loại chó có tiếng, nuôi chó thuần chủng, chứ mấy con chó mèo hoang dù có sửa sang lại hẳn cũng chả mấy ai muốn nuôi. Hơn nữa cho dù có người nhận nuôi, cũng khó biết được chúng liệu bị vứt bỏ đi lần nữa không...
- Bản thân tôi thấy, ý kiến của cô cũng không tệ.
Chu Hiểu Xuyên suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng, cười hỏi:
- Tôi hỏi cô, cô cảm thấy mọi người thích vật nuôi ở những điểm nào trừ về nó là giống quý hiếm, ngoại hình dáng vẻ độc và dễ thương?
- Những điểm khác hả?
Trương Ngả Gia cau mày suy tư lại nói:
- Đại khái đó chính là biết nghe lời, khôn ngoan và biết làm trò phải không?
- Đúng vậy chính là như thế!
Cu Hiểu Xuyên một phát vỗ bàn, hưng phấn nói:
- Mặc dù chúng ta không có cách nào làm thay đổi giống, huyết thống của chúng, nhưng chúng ta có thể làm cho chó mèo biết ngoan ngoãn nghe lời, còn có một chút thông minh nữa! Cô nghĩ thử coi, nếu có một con mèo, chó không chỉ có thể phục tùng những mệnh lệnh như ‘Ngồi xuống, đứng dậy,…’ mà còn có thể mang dép lê đến cho chủ lúc chủ về nhà, khi chủ ra ngoài thì rung đùi vẫy đuôi đưa tiễn, muốn xem báo liền ra hòm thư lấy cho, tự đi tiểu, đại tiên đúng chỗ… Như thế liệu có phải chủ nhân của nó sẽ rất thích không?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia khao khát nói:
- Anh không nói đùa đấy chứ? Nếu nhà tôi mà cũng có một con chó hay con mèo mà được như vậy, sao lại có thể không thích được cơ chứ?
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, lại hỏi:
- Nếu con chó mèo đó không phải giống quý hiếm hoặc chỉ là bán chủng, cô cũng thích sao?
Trương Ngả Gia gật đầu không do dự:
- Thích chứ! Có một con vật nuôi biết ngoan ngoãn nghe lời, thông minh, thậm chí còn có một số ‘tuyệt chiêu’ nữa thì mặc kệ giống lai hay thuần huyết, tôi đều thích. Hơn nữa tôi tin là mọi người cũng sẽ thích. Chẳng qua, nếu chỉ huấn luyện một hai con còn được, chứ làm sao mà huấn luyện hàng trăm hàng ngàn con được?
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được bật cười, lời nói tràn đầy tự tin:
- Chuyện này đối với người khác có thể coi là khó, nhưng mà đối với tôi mà nói chẳng là cái gì cả. Không phải khoác lác, chứ riêng chuyện này chỉ cần tôi muốn là được!
- Thật chứ?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia vui vẻ hỏi. Chu Hiểu Xuyên hồi đáp:
- Đương nhiên là thật rồi, cô còn sợ tôi lừa sao?
Trương Ngả Gia suy nghĩ gật đầu nói:
- Cũng đúng, anh có thể khiến mấy con vật trong Ái Sủng Chi Gia nghe lời, rồi lại huấn luyện cho Sa tử hát bài ‘Song tấu hai con mèo’, chắc chắn anh có một phương pháp huấn luyện rất hữu hiệu. Nói không chừng còn có thể huấn luyện hàng trăm hàng ngàn con chó, mèo hoang thành ‘ Dũng sĩ’, ‘Thục nữ’ nữa chứ!
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Ơ, làm sao cô biết Sa Tử biết hát bài ‘Song tấu hai con mèo’ ?
- Lúc trước khi anh còn luyện đàn ở phòng tôi, tôi đứng ở bên ngoài có nghe thấy.
Trương Ngả Gia đáp, vẻ mặt như đó là điều hiển nhiên. Suy tư vài giây đồng hồ, Trương Ngả Gia còn nói thêm:
- Nếu anh đã tin tưởng vào khả năng huấn luyện của mình như thế, vậy chúng ta nên xây dựng một trung tâm thu nhận chó mèo hoang. Rồi sau đó chúng ta còn có thể định ra hợp đồng nuôi dưỡng, có nghĩa là những người đến nhận nuôi, buộc phải kí với chúng ta một hợp đồng nuôi dưỡng, khi bọn họ không muốn nuôi chúng nữa thì phải đưa về trung tâm chúng ta, không được vứt bỏ. Vi phạm hợp đồng tất nhiên sẽ bị chúng ta khởi tố chịu phạt, cho bọn họ tởn đến già luôn.
Trương Ngả Gia càng nói càng hưng phấn, hận không thể tìm ngay luật sư để bàn về hợp đồng nhận nuôi. Chu Hiểu Xuyên cũng tán thành với ý kiến này:
- Ý kiến về hợp đồng nhận nuôi này quả thực không tệ, tôi ủng hộ cô!
Vẻ mặt Trương Ngả Gia kiêu ngạo tự đắc, cười nói:
- Những thứ mà tôi nghĩ ra thì có cái gì mà không tốt chứ?
Cô lại nhanh chóng nghĩ đến một chuyện nào đó:
- A, đúng rồi nếu tôi xây dựng trung tâm thu dưỡng chó mèo, thì anh phải làm cho tôi một việc!
Chu Hiểu Xuyên ngẩn ra hỏi:
- Là việc gì?
Trương Ngả Gia cười híp mắt nói:
- Qua ít ngày nữa là tới ngày Học viên âm nhạc tỉnh kỉ niệm ngày thành lập. Anh phải đáp ứng tôi, đi đến đó biểu diễn một lần.
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc há to miệng:
- Cô có lầm không ? Kêu tôi đến Học viện âm nhạc tỉnh để biểu diễn á?
Trương Ngả Gia gật đầu đáp:
- Uhm! Tôi muôn anh biểu diễn khúc ‘Tự nhiên’ nhân ngày kỉ niệm trường, cho mấy đứa nhóc trong nhạc viện biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ:
- Này này, không phải cô đã nghỉ học từ lâu rồi sao? Vậy còn đến tham dự ngày thành lập trường làm gì nữa?
Trương Ngả Gia trả lời:
- Tuy rằng tôi đã làm thủ tục thôi học, nhưng học viên đã duyệt đâu, tôi chỉ là tạm thời nghỉ học thôi, thích là quay lại học cũng được. Hơn nữa coi như tôi nghỉ học, nhưng những tình cảm dành cho thầy cô, mái trường không thể nào cắt đứt được. Do đó tôi cũng không thể vì chút chuyện nhỏ đó mà không về thăm trường nhân ngày thành lập trường được? Huống chi, cô giáo của tôi luôn muốn anh đi đến học viện để diễn thuyết. Nếu anh không thích diễn thuyết thì tôi đành phải kêu anh biểu diễn nhân ngày thành lập trường thôi!
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Xem ra ngay từ đầu tôi đã bị cô tính kế.
- Cái gì mà tính kế chứ, nói thật khó nghe.
Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểu Xuyên giống như là bị thiệt thòi lớn, Trương Ngả Gia cũng không nhịn được cười Hi hi’ một tiếng:
- Được rồi, đừng có làm bộ mặt đó nữa, trông anh giống như oán phụ nơi khuê phòng quá. Được vào Học viện âm nhạc của tỉnh biểu diễn là một khát vọng với bao nhiêu người, thế mà anh làm như nó khổ lắm ấy. Anh vớ được tiện nghi lớn mà còn làm bộ...
Thấy Trương Ngả Gia mới mở miệng đã thao thao bất tuyệt không ngừng, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy đau đầu, vội nói:
- Được, được, được, cô đừng có nói nữa, nể cô chịu bỏ tiền ra xây trung tâm thu dưỡng chó mèo, tôi sẽ đi đến biểu diễn ở ngày kỉ niệm thành lập Học viện âm nhạc tỉnh một lần...
- Hay quá!
Vui mừng quá đỗi, Trương Ngả Gia đứng dậy phắt dậy hoan hô, rồi bỗng nhiên máu dồn lên não khiến cô đột nhiên nhào đến hôn Chu Hiểu Xuyên. Hành động thân mật bất thình lình xảy ra, làm cho không chỉ Chu Hiểu Xuyên mà cả Trương Ngả Gia ngẩn ra đó.
“Mình... mình hôn anh ta? Sao mình… lại làm như thế? Anh ta sẽ không hiểu nhầm chứ? Nếu anh ấy thực sự hiểu lầm thì mình phải làm gì đây?” Trương Ngả Gia nhất thời hỗn loạn, khuôn mặt đỏ bừng, không dám liếc nhìn Chu Hiểu Xuyên lấy một cái. Không khí vào giờ phút này trở nên xấu hổ và đầy mập mờ...
Thẳng cho tới lúc đi về đến huyện Phương Đình, giữa hai người vẫn còn sự khó xử, dù không khí mập mờ giảm đi được vài phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Sau khi đưa Chu Hiểu Xuyên chở về Ái Sủng Chi Gia, Trương Ngả Gia liền tính lái xe rời đi, Chỉ là Hoàng Hiểu Uyển, cười híp mắt chào đón ở phía sau:
- Chị Ngả Gia, xuống nói chuyện chơi, làm gì về sớm vậy?
Trương Ngả Gia liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái trong đầu lại tràn ngập cảnh cô chủ động hôn hắn, khiến khuôn mặt cô hồng hết cả lên, làm sao còn dám ở đây chém gió? Cô vội vàng kiếm cớ nói:
- Để lần sau đi, chị còn một số chuyện còn phải làm, thật sự không có thời gian.
Nói xong liền nổ máy xe, đạp chân ga phóng đi, sợ Hoàng Hiểu Uyển phát hiện ra diều gì.