Tên tóc vàng mắng chửi vài câu xong lại đi đến chỗ tôi.
"Không phải mày anh hùng lắm sao? Đây chính là hậu quả của việc lo chuyện bao đồng đấy. Lão nhị, trói tên này quăng ra ngoài." Tên tóc vàng vừa nói vừa châm thuốc.
Tôi sờ đầu mình và phát hiện cả bàn tay dính đầy máu, tôi nghiến răng muốn phản kháng lại nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng lấy đi cái còng tay trên thắt lưng của tôi.
Gã gầy gò kéo đầu tôi đến cầu thang tầng 2 thì tên tóc vàng chợt lên tiếng:
"Thôi bỏ đi, cứ ném nó vào thang máy, chúng ta phải nhanh lên, đừng để xảy ra án mạng đấy."
"Mày sợ à." Gã gầy còm cười nói, sau đó đi đến ấn nút thang máy, đến khi thang máy tới nơi, gã liền ném tôi vào trong. Có lẽ là do mất máu quá nhiều nên đầu tôi hơi choáng váng, nhưng nghe thấy mình bị ném vào thang máy thì tôi không khỏi thấy ớn lạnh. Tên tóc vàng vô cùng cẩn thận, gã đi vào trong ấn hết các tầng từ 1 - 15 rồi quay sang cười nói với tôi.
"Thằng ngu, hôm nay lời cho mày rồi đấy."
Gã gầy còm đi tới chỗ cô gái chuẩn bị lột đồ thì lại bị tên tóc vàng cho ăn một bạt tay.
"Tao trước."
Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng nức nở, đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ xông thẳng vào đầu tôi.
Lúc tôi vừa lên tầng, đầu tiên là nghe thấy tiếng hét của phụ nữ, tiếp đó hai tên kia biết tôi sẽ lên cho nên đã bịt miệng cô gái lại, tiếp theo lại là tiếng mèo kêu, sau đó rõ ràng là tiếng nức nở… chờ đã, vấn đề nằm ở đây. Theo lý mà nói, cô gái đã bị bịt miệng rồi sao còn có thể phát ra tiếng, trừ phi...
Sau khi cửa thang máy đóng lại thì liền chạy lên trên, tốc độ vô cùng chậm, tim tôi cũng bị vọt lên tới cổ họng.
Tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra để ấn nút thang máy nhưng thân thể hoàn toàn vô lực, mỗi lần thang máy mở ra đóng vào đều khiến tôi cảm thấy bản thân đã lâm vào tình huống nguy hiểm cực độ.
Tôi không biết lần mở cửa tiếp theo sẽ thấy được cái gì, cũng không muốn biết lần đóng cửa kế tiếp sẽ tới gần thứ chi…
Cánh cửa lần nữa khép lại, tiếp theo chính là tầng 14, tôi không dám thở mạnh mà chờ đợi. Đối với tôi, tầng 14 vào ban đêm chính là một ẩn số, còn là một ẩn số đầy đáng sợ. Cô bé đã từng nói với tôi, những ai cả gan lên tầng 14 đều một đi không trở lại.
Một tiếng lách cách vang lên rất nhẹ, thang máy đột ngột dừng lại, tôi biết đã đến tầng mười bốn.
Giờ tôi thật sự rất muốn đập chết hai tên mắc dịch đó.
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi nín thở nhắm chặt mắt, đến khi nghe thấy có tiếng như thứ gì lăn đến bên cạnh, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn. Trong lòng tôi cũng đã thầm chuẩn bị tâm lý cho mọi khả năng.
Sẽ không phải là một cái đầu người chứ?
Một cái đầu đầy máu, đang mở to mắt nhìn tôi trừng trừng.
Lúc con người rơi vào tuyệt vọng trái lại sẽ không còn biết sợ, mà ngay khi tôi thấy rõ thứ kia thì nghệch ra, nhìn chằm chằm vào cái đèn pin đang lăn lóc dưới đất.
Tôi chợt nhớ ra đây là thứ mà tôi từng đưa cho một người, lại cố gắng hướng mắt ra bên ngoài thang máy, bóng lưng mơ hồ của một cô gái áo trắng khiến tôi lạnh người.
Bỗng vút một cái, bóng trắng đó đã lướt đến trước mặt tôi, đến khi tôi kịp phản ứng thì hai bàn tay cô ta mạnh mẽ siết lấy cổ tôi khiến tôi dù cố gắng thế nào cũng không thoát được. Mà trên gương mặt xinh đẹp đó trừ trắng bệch còn có sát khí hung tợn.
"Anh không cho tôi đi thì tôi cũng không cho anh trở về. Anh đi chết đi."
Tôi muốn nói chuyện nhưng do cổ bị bóp chặt khiến mặt tôi đỏ bừng.
Đúng lúc này đèn thang máy bỗng chớp tắt như bị chập mạch, gương mặt cô gái cũng trở nên kỳ dị vặn vẹo. Tôi nghĩ thầm, tôi không hề có thù oán gì với cô, mẹ nó sao cô lại hại tôi chứ.
Ma quỷ không biết nói đạo lý.
Lúc nhớ đến câu này thì tôi cũng đã sắp chết rồi.
Trong mơ hồ tôi cảm thấy thang máy đột nhiên chậm rãi chạy xuống, cuối cùng dừng lại ở tầng 1. Một bóng người quen thuộc kéo tôi ra ngoài, sau đó nói với tôi rằng vẫn còn năm phút nữa, nếu thang máy không được tắt đúng giờ thì luân hồi sẽ bắt đầu!
Có thể là có một loại sức mạnh nào đó đã thúc đẩy khiến cho tôi làm ra hành động trong lúc cái chết vừa cận kề. Tôi cố gắng bò dậy, tắt nguồn điện. Đến khi làm xong, tôi như quả bóng bị xì hơi nằm thẳng xuống đất, cả người nhẹ nhõm, ngay cả vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa. Tôi không biết nếu cứ nằm như vậy có khi nào tôi sẽ thành nhân viên thứ tư chết không?
Có khi báo ngày mai còn chưa xuất bản thì chị Lưu đã chi tiền để bưng bít chuyện này rồi. Đến lúc đó tôi chỉ có thể rời khỏi thế gian này trong âm thầm…
Tuy không cam tâm nhưng mắt ngày càng nặng, thân thể lại nhẹ nhàng như muốn bay lên, cho đến khi có tiếng người gọi tôi:
"Anh ơi."