Khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đang ở bệnh viện, sau đó mới biết là Ngô Nhất mang tôi đến đây.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Ngô Nhất chỉ lắc đầu.
"Tôi cũng đang muốn hỏi cậu đây, là cậu gửi tin nhắn bảo tôi đến cứu cậu mà. Lúc tôi đến nơi thì đã thấy cậu hôn mê nằm sõng soài ở cửa thang máy nên tôi nhanh chóng gọi xe cấp cứu chở cậu đến đây, may mà không có chuyện gì, nhưng bác sĩ nói trên bắp chân của cậu có một vết cắn rất to."
Tôi nghĩ thầm, lúc đó ông đây sắp chết đến nơi, sức đâu ra mà nhắn tin cho cậu.
Tuy vậy tôi vẫn gật đầu xem như đáp lại.
"Vậy mấy tên leo trộm vào thì sao?"
"Là sao? Không phải trong tòa nhà chỉ có mình cậu à?" Ngô Nhất hơi bối rối.
Xong rồi!
Tôi nhanh chóng rút mấy dây ống đang cắm trên người ra rồi dẫn cậu ta trở về. Lúc đến nơi thì vừa hay chị Lưu cũng ở đó.
"Cậu không sao chứ?" Chị Lưu hỏi tôi.
"Không sao, chị đi theo tôi một chút đi." Nói xong liền dẫn cả hai người họ đi lên tầng 2.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy." Chị Lưu hỏi.
"Đến nơi thì mọi người sẽ biết."
Tôi vốn dĩ cho rằng cô gái đi chung với tên tóc vàng vẫn bị nhốt ở đây, nhưng kết quả lúc đi lên tầng 2, bên trong lại trống trơn không một bóng người.
Lúc này ánh nắng xuyên qua kính chiếu vào khiến cả tòa nhà sáng bừng. Tôi hoảng hốt, chắc không phải hai tên đó ép bức người xong đã bỏ trốn rồi chứ?
Chị Lưu và Ngô Nhất mờ mịt nhìn tôi, thấy vậy tôi chỉ có thể kể lại chuyện đã xảy ra hôm qua cho hai người họ.
"Hai tên đó chắc chắn đã trốn rồi, phải báo cảnh sát đến bắt chúng!" Tôi nói.
Ngô Nhất lại hỏi:
"Cậu có chắc họ đã leo lên tầng 2 không?"
Tôi cười khẩy một cái.
"Sao, hai người không tin à? Vậy vết thương trên đầu tôi ở đâu ra?" Tôi đi đến chỗ chiếc ghế rồi chỉ vào vệt máu dưới đất.
"Hai người nhìn xem, vết máu này là của tôi. Hôm qua tên gầy nhom đó đã đập tôi một phát suýt chết đấy."
Ngô Nhất không cảm xúc đáp:
"Nhưng bác sĩ nói đầu cậu không bị thương, mọi thứ vẫn bình thường trừ vết cắn trên bắp chân nhưng cũng không đáng ngại, không loại trừ đây là máu trên chân cậu."
"Sao có thể chứ." Tôi cười khổ sờ vào đầu, quả thật không có vết thương, không thể hiểu nổi. Tôi nhìn xung quanh, dấu vết đánh nhau vẫn còn đó nhưng mà….vết thương trên chân đúng thật do đám quạ ăn thịt người gây ra, mà hôm qua rõ ràng tôi đã bị tên gầy còm đó đập một phát, nếu như trên đầu không bị thương vậy thì máu này ở đâu ra?
Ngô Nhất phẩy tay ý bảo tôi đừng nóng vội, cậu ta đi qua kiểm tra thử sau đó thấp giọng nói:
"Chị Lưu, chị thấy sao?"
Từ nãy đến giờ chị Lưu vẫn im lặng khoanh tay đứng đó, vẻ mặt rất nặng nề, mắt lại nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có cảm giác như đang bị dò xét.
"Lý Phàm, cậu nói hôm qua đã có người xông vào đây, cậu có bằng chứng không?"
Lúc nói những lời này giọng của chị ta rất sắc bén, giống như đang chất vấn tôi vậy. Tôi lườm chị ta một cái rồi cười đáp:
"Mọi người không tin thì có thể xem camera, tôi có thể nói dối nhưng camera sẽ không."
Chị Lưu im lặng một lúc rồi không nói nữa mà rời khỏi tầng 2
Sau khi chị Lưu rời đi, Ngô Nhất lại hỏi tôi:
"Hôm qua cậu có thấy chuyện kỳ lạ nào khác không?"
Tôi đang định nhớ lại chi tiết mọi chuyện thì đầu bỗng đau dữ dội, chuyện này chứng minh vết thương mà tên gầy còm để lại cho tôi vẫn chưa biến mất. Tôi xoa huyệt thái dương rồi lắc đầu.
"Cho tôi chút thời gian đi."
Ngô Nhất vừa đi đến đầu cầu thang bỗng quay đầu lại nói:
"Tôi tin cậu."
Tôi sững người, lúc này Ngô Nhất mới chỉ vào cánh tay trái của mình và bình thản nói tiếp:
"Lịch sử camera bị xóa rồi nên chị Lưu mới không vui như vậy."
Tôi định nói không phải tôi xoá nhưng Ngô Nhất đã đi xuống tầng rồi.
Trở về trường học, tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu chuyện đã xảy ra hôm qua, vì sao trong đầu tôi cứ mơ hồ trống rỗng, nếu như có thể tìm được hai tên đó, nói không chừng vẫn có thể tìm ra chân tướng.
Ba ngày sau Vương Đào gọi tôi, hỏi tôi có bận không, có tiện nói chuyện không.
Tôi đồng ý, thật ra tôi muốn đối mặt ngả bài với anh ta, xem rốt cục anh ta muốn giở trò gì.
Vừa gặp, tôi đã lao tới đấm cho anh ta một cú, nhưng kỳ lạ là Vương Đào chẳng những không đánh trả mà còn cười nói:
"Đánh đi, đợi khi nào cậu bình tĩnh lại thì nói chuyện chính."
"Chuyện chính mẹ gì, chuyện chính của anh là nghĩ cách hại chết tôi đúng không."
Vương Đào lau vết máu trên khóe miệng rồi nói:
"Tôi đang cứu cậu đấy. Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cái mạng của cậu không?"
"Biết chứ, anh cũng là một trong số đó." Tôi đáp.
"Người anh em, cậu hãy nghe tôi nói, ngọc thực hồn quả thật là giúp cậu, ngày sinh tháng đẻ của cậu thuộc âm, mà trong ngũ trụ toàn là địa sát hung tinh, Lưu Dung tuyển cậu vào làm không phải ngẫu nhiên mà là nhìn trúng mạng của cậu đấy. Vì sao cô ta lại muốn biết ngày sinh tháng đẻ của cậu chứ, chính là vì cô ta muốn phối âm hôn cho cậu. Lúc trước cậu hỏi tôi làm cách nào để giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của cô ta, tôi chỉ nói ra một cách, nhưng tôi lại đang âm thầm dùng cách khác để cứu cậu. Ngọc thực hồn là một món đồ cổ, từ xưa ai cũng biết đồ cổ là thứ mang theo linh khí, dùng không đúng cách thì chắc chắn sẽ đưa đến vận xui. Tác dụng của Ngọc Thực Hồn này chính là giúp cậu ẩn hồn, cậu nghĩ xem, phối âm hôn cần người nam mà phải là người mới được, nếu người đó mất một hồn, rơi một phách thì không thể tiến hành âm hôn. Nói đến như vậy cậu đã hiểu rồi chứ?"
Tôi tặc lưỡi.
"Cho nên anh liền hại chết tôi đúng không? Mất hồn phách thì tôi khác quái gì người thực vật hả? Còn có thể sống à?"
Vương Đào trừng mắt nổi giận:
"Cái tên này sao cậu không hiểu vậy hả. Ngọc thực hồn có thể ẩn hồn cũng không có nghĩa là không thể hoàn hồn. Ông đây muốn hại cậu thì cứ đâm sau lưng cậu một dao, hoặc là đóng một hình nhân rồi viết ngày sinh tháng đẻ của cậu lên đó cho mấy tiểu quỷ ngày ngày dày vò cậu, sao lại phải tốn công như bây giờ chứ!"