Chương 11: Hồn Mèo - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Tôi bán tín bán nghi nói:

"Anh thôi đi, tôi không tin anh không có mục đích."

Vương Đào nói:

"Tôi có, đương nhiên có, nói cho cậu cũng không sao, trạng thái của tôi bây giờ thuộc về loại tá thi hoàn hồn, sinh hồn bất định, dương khí rất yếu, có thể chết bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Sở dĩ tôi cứu cậu cũng tương đương với cứu mình, bởi vì chỉ có cậu mới có thể cứu tôi, nếu cậu chết rồi thì dù có tìm cũng không thể tìm được người có ngũ trụ hung sát. Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi cậu, hôm qua cậu đã lên tầng 2 rồi đúng không?"

"Phải thì sao?" Tôi đáp.

Vương Đào châm điếu thuốc rồi đưa cho tôi, cười nói:

"Người anh em, cậu xem cậu kìa, câu nào câu nấy đều đầy bất mãn, tôi cũng đã nói rõ hết rồi, dù cách nghĩ của tôi hơi không đúng nhưng giờ chúng ta cũng là người cùng một thuyền, đừng nổi giận mà tổn thương hòa khí!"

Tôi nghĩ thầm, ông đây có nửa cọng lông nào hòa khí với anh hả, nhưng bên ngoài lại vờ như bỏ qua.

"Chuyện chính mà anh nói là gì?"

Vương Đào phun ra một vòng khói rồi quay lại dáng vẻ nghiêm túc:

"Cậu có muốn biết rốt cuộc tầng hai có thứ kỳ lạ gì không?"

"Có liên quan đến tôi không?" Tôi hỏi.

Vương Đào gật đầu.

"Có chứ, có liên quan rất lớn là đằng khác. Mạng cậu hiện giờ chỉ trong sớm tối. Ngũ trụ có hung tinh bảo hộ, hồn phách tất có Tỳ Hưu trấn thủ. Ngọc Thực Hồn mà tôi đưa cậu rất khó hấp thu hồn phách của cậu, cũng chính là nói, hiện giờ bất cứ khi nào cậu cũng có thể bị cưỡng ép kết âm hôn, cậu muốn kết hôn với ma sao? Tất nhiên là không muốn, còn tôi thì khó khăn lắm mới khởi tử hồi sinh, tôi càng không muốn chết! Nói không chừng tầng 2 có thứ mà chúng ta cần đấy!"

"Hung tinh bảo hộ, Tỳ Hưu trấn thủ là cái gì?" Tôi hỏi anh ta.

Vương Đào hơi mất kiên nhẫn, trả lời cho có lệ:

"Tôi nhìn ra từ ngày sinh tháng đẻ của cậu."

"Anh giải thích kỹ cho tôi."

Vương Đào bất lực nói:

"Được rồi, thực ra con người từ khi vừa sinh ra đã có mệnh định rồi. Đó là kinh nghiệm mà tổ tiên ta tổng kết ra, lấy ngày tháng năm sinh làm cơ sở để tính ra thiên can, địa chi, mệnh thời các loại, đa số trong mệnh con người đều có hợp thú thủ hộ. Thực ra nó không khác với cầm tinh là bao, mà hợp thú là cầm tinh tính ẩn. Thiên can địa chi không ảnh hưởng đến một đời người, mà từ ngũ trụ và mệnh thời lại có thể nhìn ra rất nhiều chuyện trong quá khứ của người đó. Trong mệnh của cậu có Tỳ Hưu bảo vệ, mệnh cách vô cùng cứng, sinh hồn rất khó bị người khác lợi dụng. Lưu Dung vì nhìn trúng điểm này mới lợi dụng cậu để thay đổi hiện trạng của tòa nhà."

Tôi gật đầu, nheo mắt nói:

"Tôi hiểu rồi, dù người khác biết ngày sinh của tôi thì có lẽ cũng rất khó lợi dụng nó, vậy chuyện khi nãy anh nói nếu như anh muốn hại tôi thì sớm đã dùng ngày sinh của tôi đóng lên hình nhân gọi tiểu quỷ là cũng không thể nhỉ, đúng chứ?! Tỳ Hưu thì tôi biết, nhiều người có tiền rất thích mua Tỳ Hưu làm từ gỗ nạm vàng để sinh tài đuổi tà."

Sắc mặt Vương Đào chuyển từ đen sang xanh.

"Nếu cậu muốn sống thì phải hợp tác với tôi, chúng ta đều lợi, mỗi bên có ích, sao lại không làm?"

Tôi đút hai tay vào túi quần nhìn gương mặt như cá chết của anh ta.

"Để tôi suy nghĩ chút."

Vương Đào tức giận trừng mắt, có điều vẫn vờ như không có gì.

"Người anh em, tôi không có thời gian để để đùa với cậu đâu. Tôi nói thẳng nhé, lầu hai có hai con miêu linh, mèo có chín mạng mà loại có thể tu thành miêu linh đã ít lại càng ít, chắc chắn là có người âm thầm điều khiển trong tối dùng thứ gì đó để nuôi dưỡng nó, chuyện này giống y như nuôi tiểu quỷ, thương thiên hại lý, nhưng tôi đoán trong đó có thứ có thể khiến người ta củng cố sinh hồn, thậm chí còn cấm kỵ hơn."

Tôi nhún vai nói:

"Chuyện này thì có lợi gì với tôi chứ?"

Mẹ nó giờ tôi đã học được rồi, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Với loại chỉ vì cái lợi trước mắt, ích kỷ như Vương Đào thì tôi cũng không cần khách sáo với anh ta. Cái loại cảm giác bị anh ta xem như súng nắm trong tay vẫn còn vô cùng khó chịu đây.

Vương Đào lắc đầu, tỏ vẻ bất lực và nói:

"Người anh em, nếu muốn vòng vo chỗ tôi thì cứ nói thẳng, tòa nhà đó, à không, chính xác mà nói có lẽ là tòa cổ trạch đó chung quy có nguồn gốc từ thời Dân Quốc cho nên được gọi là Trạch Tử. Thành thật mà nói, bí ẩn trong tòa cổ trạch này cực kỳ nhiều, mỗi chuyện đều đủ để làm rung chuyển một đoạn lịch sử. Những người sống ở đây cũng chỉ muốn sống cho qua ngày. Mà bọn họ không thể rời đi là vì đã có khế ước sâu xa với tòa cổ trạch này. Cũng giống như Lưu Dung, tuy cô ta sống như một con người nhưng trên thực tế sớm đã không còn máu thịt từ lâu mà chỉ giống như cái xác biết đi thôi. Tất cả đều là vì đã ký khế ước với tòa cổ trạch. Cậu vào tòa nhà đó chưa lâu, trên lý luận chỉ ký hợp đồng với Lưu Dung, mà bí mật trên ẩn giấu trên tầng 2 có lẽ có thể giúp cậu giải trừ loại ký kết này."