Vương Đào hỏi tôi:
"Cậu có biết người phá phong thủy không?"
"Làm gì?" Tôi hỏi ngược lại.
Anh ta cười khổ mà nói:
"Người anh em, tôi là đang muốn tốt cho cậu, giữa hai hàng lông mày của cậu khí đen nặng nề, ấn đường biến thành màu đen, nhất định là gần đây bị quỷ quấn người, cần tìm một người biết khai quang để trù tà đuổi quỷ hộ cậu!"
Tôi nghĩ thầm con mẹ nó anh lại muốn nói dối lừa tôi à, tôi như bây giờ không phải đều bị các người hại sao.
Tôi đã nói với Vương Đào sẽ cân nhắc chuyện này rồi mau chóng trả lời cho anh ta. Thực ra lúc nghe anh ta nói nhiều như vậy tôi đã có chút dao động, nhưng bị vướng bởi tôi không thể xác định lời từ miệng tên này là thật hay giả. Tên Vương Đào này xem ra là đã thật sự sốt ruột, gấp gáp nên mới nói với tôi thế này thế kia, thật không hổ là người làm ăn, thích nói ba hoa chích choè. Tôi nói cho anh ta biết tôi còn có việc, phải đi trước.
Trên đường trở về, tôi lấy điện thoại ra chơi, đột nhiên nhớ tới Ngô Nhất từng nói tối qua tôi đã gửi tin nhắn cầu cứu cho cậu ta. Tôi tranh thủ thời gian mở hộp thư xem xem, kết quả đúng là nhìn thấy một tin nhắn: Tôi bị nhốt ở đơn vị, mau tới đây!!!
Liên tiếp ba cái dấu chấm than, tôi thật sự không thể tin được là tôi gửi? Thời gian là 12 giờ đúng. Nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào về cái tin nhắn ngắn này.
Vừa về tới trường học, Ngô Nhất đột nhiên liên lạc với tôi.
"Cậu có thời gian đi một chuyến tới thôn Đại Ngưu không?"
"Đi tới chỗ đó làm gì?" Tôi thắc mắc.
"Có chút việc cần phải giải quyết, nếu cậu không có thời gian thì thôi." Cậu ta đáp.
Ấn tượng mà tên Ngô Nhất này cho tôi tuy không tệ, nhưng do quan hệ giữa cậu ta và chị Lưu rất gần gũi thân thiết, khiến tôi không thể không đề phòng. Nếu như không phải vì lần cậu ta giúp tôi mà mất cánh tay, tôi tuyệt đối sẽ không nhận ân tình này của cậu ta, do dự một lát tôi nói:
"Tôi phải về trường học trước một chuyến để xin nghỉ với giáo viên phụ đạo?" Mấy ngày nay đã trễ không ít chương trình học, nếu như không thể bổ sung đủ học phần tôi chắc chắn sẽ rớt tốt nghiệp.
Lúc gặp mặt Ngô Nhất đang lái một chiếc Santana.
"Cậu đến thôn Đại Ngưu là muốn giải quyết chuyện gì à?"
"Đến nơi rồi nói tiếp." Dọc theo đường đi Ngô Nhất cũng không nói thêm lời nào nữa, tôi dựa vào bên chỗ ghế lái híp mắt dưỡng thần. Đến khi tới nơi, Ngô Nhất gọi tôi xuống xe.
"Tình hình giao thông phía trước không tốt, xe không chạy được, chỉ có thể đi bộ?”
Đến nông thôn cho tôi có loại cảm giác quen thuộc như về tới quê nhà.
"Tôi đến tìm một cao nhân, nghe bạn bè nói thôn Đại Ngưu có một người hay nghiên cứu nhiều về nhà ma, nói không chừng có thể giúp chúng ta." Lúc này Ngô Nhất mới nói.
Tôi hỏi ngược lại:
"Hẳn là có thể đến giúp cậu và chị Lưu chứ chỉ?"
Ngô Nhất hơi sửng sốt.
"Không phải cậu cũng bị giam ở tòa nhà đó sao, nếu như tòa nhà này có thể bình thường lại chính là chuyện tốt với mọi người."
Tôi nghĩ thầm nhất định chị Lưu đã cho tên này không ít tiền, bằng không sao cậu ta có thế giúp chị ta bán mạng như vậy, đến cả mất một cánh tay cũng không chịu từ bỏ.
Mới vừa đi tới cửa thôn, tiếng trâu kêu òm òm đã truyền tới, một con trâu bị cột vào thân cây đang đứng liếm vỏ đột nhiên giật đứt dây thừng chạy ra ngoài, tôi nghĩ con trâu này nhất định có bệnh điên, vừa định nhắc nhở Ngô Nhất nên trốn đi một chút, nhưng đột nhiên con trâu lại quay sang hướng ngược lại chạy mất. Vẻ mặt Ngô Nhất hơi nghiêm nghị đi tới chỗ cái cây từng cột trâu quan sát một chút.
"Chúng ta đi nhanh lên, đợi đến lúc trời tối sẽ không tiện quay về. đâu" Ngô Nhất chợt nói.
Cũng kỳ quái, trong thôn Đại Ngưu này có không ít nhà cửa nhưng lại không thấy ai, Ngô Nhất và tôi đi gõ cửa mấy nhà nhưng đều không có phản ứng.
"Ngô Nhất, người bạn của cậu có đáng tin cậy không, không phải lừa cậu chứ."
Ngô Nhất nói:
"Không biết, có thể ban ngày mọi người ra đồng rồi."
Đến chạng vạng tối, tôi và Ngô Nhất ngồi ở đê sông nhìn hai con chó đang bơi, tôi nghĩ chó ở nông thôn thật là có linh tính, nếu như đặt ở thành phố, chỉ sợ không có mấy con chó tình nguyện lội xuống nước, đặc biệt có con bơi tư thế thoạt nhìn còn tưởng là người. Đợi rất lâu, cuối cùng cũng có mấy nông dân vác cuốc trở về, Ngô Nhất đi nhanh qua hỏi, ai biết hai người đàn ông vạm vỡ đó lại phun một ngụm nước bọt vào Ngô Nhất rồi mắng:
"Con mẹ nó, cút ngay."
Tôi lập tức không vui, chúng tôi chẳng qua chỉ là hỏi đường, nói chuyện cũng đủ khách khí, sao lại gặp phải một người thô lỗ như thế. Tôi vừa muốn tranh cãi nhưng Ngô Nhất lại nghiêm mặt nhìn tôi, tôi nghĩ thầm Ngô Nhất thoạt nhìn lạnh lùng, hoá ra cũng là kẻ sợ phiền phức, mới vừa đi tới cửa thôn, Ngô Nhất đột nhiên dừng bước nói:
"Hai người đó là đang cứu hai ta."
Tôi chưa kịp phản ứng lại, Ngô Nhất lại nói:
"Còn nhớ rõ con trâu kia không, cậu đoán xem lúc đó nó đang liếm cái gì?"
"Là vỏ cây chứ còn có thể là gì, chắc cậu không phải đến cả trâu liếm vỏ cây cũng không biết chứ?" Tôi đáp.
Ngô Nhất trầm trọng lắc đầu.
"Thứ con trâu đó liếm không phải vỏ cây, mà là máu người."