Lòng tôi rung lên.
"Sao cậu phát hiện được?" Tôi hỏi cậu ta.
Ngô Nhất nói:
"Từ khi sinh ra tôi đã dị ứng với mùi máu tanh, vừa nãy lúc đến bên cạnh cái cây kia đã ngửi thấy sự bất thường, cuối cùng phát hiện trên thân cây hiện ra vết máu, còn bên trong đê lớn thì có hai con chó rất kỳ quái, cậu nhớ lúc hai con chó đó bơi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chúng ta, tựa như đang giám thị."
Nghe cậu ta nói thế, tôi chợt thấy đúng. Lúc đầu tôi tưởng con chó kia có linh tính, nhưng dù là chó có linh tính cũng có mức độ, suy nghĩ kỹ một chút thì hai con chó đó quả thật vô cùng quái lạ. Tôi chợt nhận ra, lúc hai người nông dân kia nổi giận với Ngô Nhất, ánh mắt lại hướng về phía hai con chó, ngay sau đó hai con chó đang nằm nhoài ở đê sông bắt đầu lượn lờ đi tới trên đường, sau đó chán chường chạy mất.
Ngô Nhất nói:
"Xem ra vị cao nhân đó quả thật lợi hại, trước tiên chúng ta quay về xe đi, buổi tối trở lại!”
"Hay là sáng ngày mai hẳn trở lại đi, đường trong thôn lắt léo khó đi, buổi tối sợ là sẽ lạc đường." Tôi nói
Ngô Nhất như đã quyết ý, cậu ta lấy một bọc giấy từ trong túi đưa cho tôi.
"Buổi tối ở trong xe chờ tôi, tôi sẽ đi nhanh về nhanh."
Tôi nghĩ lá gan của tên này cũng lớn thật, đúng là kẻ không sợ chết, lần trước mất một cánh tay, lần này cũng không sợ mất mạng sao! ? Tôi mở bọc giấy ra, phát hiện là gạo nếp.
"Trời vừa tối phải rắc gạo nếp một vòng quanh xe, cũng phải giữ lại một ít phòng ngừa tình huống xấu." Ngô Nhất dặn dò tôi.
Gạo nếp là vật trừ tà, cái này tôi biết.
Ngô Nhất nói:
"Nếu như gặp phải thứ kỳ quái gì thì cứ ném gạo nếp vào thứ đó. Trước 11 giờ đêm nếu tôi không về thì cậu cứ lái xe quay về đi."
"Cậu không sợ chết sao?" Tôi hiếu kỳ.
Ngô Nhất nhìn tôi một cách quái lạ, cười nói:
"Không saoì."
"Được rồi, để tôi cùng đi với cậu đi, nếu xảy ra chuyện còn có thể giúp đỡ lẫn nhau." Tôi nói.
Ngô Nhất ngẩn người.
"Không cần, buổi tối cậu còn trách nhiệm phải làm đấy, lỡ như chậm trễ, ai sẽ tắt nguồn linh thang đây?"
Tôi nghĩ thầm tuy Ngô Nhất và chị Lưu là người cùng một phe, nhưng dù sao cũng đã giúp tôi, tôi không thích nhất là nợ ân tình của người khác.
"Cậu cũng đừng nói nữa, một mình tôi ở đây cũng sợ, chúng ta đi chung đi."
Ngô Nhất cũng không có từ chối nữa liền đồng ý.
Sau khi trời tối, Ngô Nhất lấy vài thứ từ cốp xe ra, đều là mấy thứ tránh ma quỷ như bùa, chu sa này nọ… đựng trong một cái túi nhỏ.
"Những vật này có linh không?" Tôi hỏi.
Cậu ta hơi kinh ngạc nói:
"Tôi cũng không biết, là lấy từ chỗ đạo quan."
Tôi trêu ghẹo nói,
"Người ở đạo quan kia chưa nói ấn đường của cậu biến thành màu đen, gần đây luôn gặp quỷ sao?"
Ngô Nhất cười khổ.
"Vô nghĩa, mặc dù tôi không hiểu đạo thuật, nhưng vẫn có nghiên cứu đối với tướng thuật, căn bản không có chuyện ấn đường biến thành màu đen, đó đều là do bọn bịp bợm giang hồ lừa người thôi."
Tôi vừa nghe xong lập tức liên tưởng đến tên đại lừa gạt Vương Đào kia, nghĩ thầm tên này chết với tôi!
Tôi và Ngô Nhất đi một vòng thôn Đại Ngưu.
"Nếu cậu không biết người muốn tìm đang ở đâu thì đừng cứ đi loanh quanh nữa, dứt khoát sáng ngày mai trở lại đi."
Ngô Nhất nói:
"Người này xuất quỷ nhập thần, không có mấy người biết nơi người đó đến, nhưng dựa theo thái độ của mấy thôn dân với người đó hôm nay, chắc chắn người đó sẽ không ở trong thôn mà là ở ngoài thôn."
"Đúng vậy, giờ cũng đã là năm nào rồi mà còn dùng loại mê tín này, có khi người gặp người đánh không chừng." Tôi nói.
Ngô Nhất một phát chụp lên bả vai tôi, làm một động tác im lặng, nhỏ giọng nói:
"Cậu nhìn phía trước xem."
Lòng tôi thít chặt, dùng di động soi về hướng đầu đường. Có một người quải bao tải, dắt bò đang đi về hướng chúng tôi. Ngô Nhất bảo tôi tắt đèn di động, tôi lập tức làm theo, vừa cất vào túi liền nghe được con trâu đằng xa kêu lên.
Người đàn ông quải bao tải mắng vài câu, con bò mới yên tĩnh lại. Ngô Nhất ngừng một lát mới nói:
"Đại ca, tôi muốn hỏi thăm một người, anh có biết Chu Qua Tử không?"
"Không biết." Người đàn ông quải bao tải lạnh lùng nói, còn mang đặc khẩu âm.
Ngô Nhất cười khan:
"Con bò này từ khi sinh ra mắt đã xanh, còn bị người rót máu chó, chậc chậc. Vừa nãy như vậy sợ là nhìn thấy thứ gì rồi nhỉ? Tôi cũng không giấu gì anh, anh Tân Cửu bảo tôi tới tìm anh ấy, anh thật sự không quen biết sao?”
Tân Cửu?
Ngô Nhất lại nói tiếp:
"Tất cả đều là người cùng đường, có cái sọt cần anh ấy giúp bổ đầy gấp, sau khi chuyện thành công nhất định sẽ không bạc đãi anh ấy."
Người đàn ông quải bao tải đến gần vài bước, trừng mắt nhìn Ngô Nhất.
"Cậu là ai?"
Anh ta đến gần như thế lại dọa tôi giật mình, vừa nãy không có chú ý, lúc đến gần mới thấy dáng vẻ người này cũng quá xấu rồi, ngũ quan không chỉ nhét chung một chỗ mà đôi mắt tam giác điển hình càng khiến người ta khó chịu.
Ngô Nhất nói:
"Tân Cửu là anh họ tôi, mười năm trước anh nợ anh ấy một món nợ ân tình nên anh ấy bảo tôi tìm anh để nhận, anh nhắc đến miếu lão gia Cán Giang ở Giang Tây là anh ấy liền biết rồi!"
Cơ thể người đàn ông dưới bao tải run lên.
"Biết rồi, cậu muốn tôi làm gì?"
Ngô Nhất ngẩn ra, đánh giá người trước mắt hai giây đồng hồ, sau đó mới nói:
"Gần đây có nhận một công việc, cái sọt nhà cổ phiền toái ở Đông Thành có chút lớn, một mình tôi không bổ đầy được."
Người đàn ông quải bao tải xoay người dắt bò trở về, khàn giọng đáp:
"Biết rồi, tôi sẽ đi tìm cậu."
Ngô Nhất có chút sốt ruột.
"Khi nào?"
Người đàn ônh kia không hé răng, sau khi đi xa một đoạn mới đột nhiên ném ra một câu:
"Bạn của cậu có chuyện bẩn quấn thân, dùng nước và bã rượu gạo xông đi."
Ngô Nhất liếc mắt nhìn tôi, sau đó nói cảm ơn với người kia.
Sau khi lên xe tôi hỏi Ngô Nhất:
"Người kia là ai?"
Cậu ta đáp:
"Người có thể cứu chúng ta."
Trên đường trở về, Ngô Nhất nói với tôi về thân thế của người kia, nguyên quán của anh ta là ở Giang Tây, ông nội anh ta giúp đo lường hung trạch cho người khác, ai biết đến 67 năm sau bị tố cáo bắt lại, chết trong trại tạm giam, những quyển sách gia truyền của nhà anh ta nhu [Bách Xích Trượng Mộc Kinh] và bản đầy đủ của [Tạp Quái Truyện] đều bị đốt, thứ bây giờ anh ta học là từ người cha hiểu rõ [Chu Dịch] mà ra, sau đó anh ta xem [Trung Minh Đường Sự] hiểu được chút phong thủy cũng liền bắt đầu thực hành.
Mà ngày trước anh họ của Ngô Nhất từng hồi sinh mẹ của Chu Qua Tử.