Ngô Nhất thấy tôi hết sức ngạc nhiên nhìn sang thì cười khổ nói:
"Thế giới này lớn như thế không có gì là không thể, thế nhưng chuyện này thuộc loại nghịch thiên mà làm. Anh họ tôi tám năm trước chẩn đoán bị ung thư ruột, giờ vẫn đang làm hóa trị, thời gian đã không còn nhiều, cho nên đây là số mệnh.”
Vùng này chỉ có một con đường nhưng lại không quá bằng phẳng, xe chạy lắc lư trên con đường nhỏ lầy lội.
"Có phải đi nhầm đường rồi không?"
Ngô Nhất lắc đầu.
"Không thể nào."
Xe đột nhiên nghiêng đi, tiếp đó là tiếng khung xe va chạm với mặt đất rồi lại bắt đầu truyền đến tiếng động cơ run run rít dài, xe không thể động đậy, tôi biết lần này hỏng rồi, thân xe đã bị mắc kẹt. Sau khi Ngô Nhất và tôi xuống xe liền bắt đầu tìm thử xung quanh xem có tảng đá nào có thể lót cho xe chạy lên không, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, hố to vũng nhỏ cũng có thể nhìn rõ nhưng đoạn đường này lại không dễ luồn lách.
Suy nghĩ mấy cách đều không thể thực hiện được, cuối cùng Ngô Nhất nói:
"Hay là chúng ta về đi thôi."
"Cũng được, không thể làm lỡ thời gian đi làm!”
Vừa mới quyết định xong đột nhiên tôi cảm thấy không đúng, tôi hỏi Ngô Nhất:
"Cậu có nhớ lúc chúng ta đến có một tảng đá lớn lấp kín giữa đường không?"
"Có ấn tượng."
"Nhưng chúng ta đã chạy lâu như vậy như sao vẫn chưa thấy nó, tôi nhớ tảng đá lớn đó cách thôn không xa."
Ngô Nhất nói:
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự đi nhầm? Đường về cũng chỉ có một, làm sao có thể sai!?"
Tôi hỏi Ngô Nhất:
"Cậu có nghe được tiếng gì không, cách chỗ này không xa, giống như có một đám người đang khóc gọi."
Ngô Nhất nói:
"Nếu có tiếng người gần đây cũng có thể thử xem có tìm được vài người giúp đỡ không, chỉ dựa vào hai ta thì không thể kéo xe ra được."
Tôi nói:
"Âm thanh hình như ở phía sau."
Ngô Nhất gật gật đầu.
"Đi xem xem."
Đi mấy trăm mét, Ngô Nhất chỉ hướng mấy gian lều sáng trong ruộng cách đó không xa, ánh sáng tương đối mờ, tôi cũng không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể xác định bên trong nhất định có người. Ngô Nhất kéo tôi nói:
"Cậu nghe kỹ thử xem, phải đang có người phúng viếng không!"
Tiếng kêu khóc truyền đến từ trong lều, Ngô Nhất nhắc tới 'Phúng viếng', lòng tôi liền lạnh một nửa, nhìn kỹ thật đúng là lều chứa linh cữu. Bình thường trong nhà người ở nông thôn có người thân chết thì sẽ xây dựng lều chứa linh cữu, lều chứa linh cữu càng dài thì càng chứng tỏ người nhà này càng giàu có, xem như là tôn trọng với người đã khuất!
"Hay là chúng ta lại nghĩ cách khác nhé?"
Ngô Nhất nói:
"Không kịp đâu, nếu như gần đến 12 giờ mà không về kịp để tắt linh thang thì phải làm sao?"
Tôi nghĩ cũng phải nên nhắm mắt đi theo Ngô Nhất đến lều chứa linh cữu đằng kia, đi chưa được mấy bước, đột nhiên xuất hiện hai con chó xông tới khiến tôi và Ngô Nhất giật nảy mình, tôi mắng to một câu súc sinh, mà có lẽ chúng bị tôi quát lớn dọa sợ nên vội chạy mất. Ngô Nhất thấp giọng nói:
"Không phải là hai con chó chúng ta gặp buổi chiều đấy chứ?"
"Mặc kệ nó, trước tiên vào hỏi một chút xem có thể tìm được người giúp không, lấy xe ra mới là quan trọng."
Ngô Nhất nói:
"Chúng ta không thể tay không đi vào chứ? Như vậy không ổn chút nào, không chừng còn có thể bị đánh văng ra ngoài, cậu lấy thắt lưng đeo ngược ra ngoài, cởi áo khoác ra khoác lên đầu, như vậy sẽ không thất kính.”
Hai chúng tôi chân trước chân đi sau vào lều chứa linh cữu, tiếng khóc không chỉ không gián đoạn mà càng thêm thảm thiết rất nhiều, tôi nghĩ người đã khuất của nhà này hẳn là bậc bề trên, bằng không sẽ không bi thống như thế. Trong lều chứa linh cữu có hơn hai mươi người, không một ai không mặc áo tang trắng, đầu đội khăn trắng, có người nằm trên mặt đất khóc rống, có người thì lại mắt ngấn nước quỳ rạp.
Ngô Nhất nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đợi chút đi."
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đám người này chẳng những không ngừng lại mà càng khóc càng điên cuồng, âm thanh kia đến lúc sau khá giống sói tru, không chỉ có tôi cảm thấy không đúng mà đến cả Ngô Nhất cũng có chút biến sắc.
Ngô Nhất nói:
"Đi hỏi một chút xem sao."
Cậu ta vừa mới đi tới, mấy người đang quỳ lập tức quay mặt sang, mà chỉ trong một chốc như thế lại vừa đủ để tôi thấy được khuôn mặt của bọn họ, mặc dù ánh sáng tương đối mờ, nhưng những khuôn mặt máu thịt be bét này vẫn khiến tôi giật mình đến mức đôi chân run rẩy, suýt chút nữa thì không thể đứng vững.
Ngô Nhất lùi lại mấy bước, lảo đảo ngã một cái rầm trên mặt đất, cậu ta đột nhiên chuyển hướng sang tôi nói:
"Chạy!"
Tôi quả thực không thể tin được tất cả trước mắt, lập tức nhanh chân vọt ra ngoài, bởi vì trời tối, thêm nữa lại lo lắng Ngô Nhất không đuổi kịp, tôi vừa nghiêng đầu thì dưới chân vừa lúc bị cái gì đó giữ lại, chờ đến lúc tôi bò lên thì đối mặt là hai đôi mắt thăm thẳm đang trừng trừng nhìn tôi.
Tôi cảm giác dưới người hơi khó chịu, dùng tay sờ thử thì lại kéo ra một mảnh xương người, tôi trợn to hai mắt vội vàng vứt nó ra ngoài, ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hai con chó kia cũng đã vọt tới, phát ra những tiếng gầm nhẹ, tranh nhau nhai nát mảnh xương.
Tôi nhanh chóng đứng lên, vừa nãy dưới mông đè lên nửa xương tay khiến tôi đau tới mức muốn ngất, lúc này Ngô Nhất đã chạy ra, có điều sau lưng cậu ta đột nhiên hiện ra hơn mười đôi tay, Ngô Nhất vất vả lắm mới thoát thân, gào lên một câu với tôi, chúng tôi không nói hai lời nhanh chóng tự thân mà chạy.
Tiếng kêu rên không dứt vang lên phía sau lưng, tôi nghĩ thầm hôm nay thực sự là xong rồi.