Ngô Nhất thở hổn hển nói:
"Cậu đi trước đi, tôi đánh lạc hướng bọn họ."
Tôi hỏi:
"Những người kia là ma sao?"
Ngô Nhất hút một ngụm khí lạnh, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi, cậu ta nói:
"Hôm nay chúng ta thực sự va phải đá cứng rồi."
Tôi nói:
"Hai con chó đó vậy mà lại ăn xương người!"
Vẻ mặt Ngô Nhất hơi đổi một chút.
"Nhất định là có người đã dùng phép che mắt nào đó với chúng ta, bằng không sẽ không chạy nhầm đến nơi quỷ quái này!"
Tôi luống cuống tay chân mở điện thoại ra, ánh đèn yếu ớt chỉ có thể chiếu rọi khoảng một mét đường, Ngô Nhất chỉ vào phía trước nói:
"Đằng kia hình như có ngôi miếu, vào đó tránh đi."
"Có mang theo gạo nếp không?"
"Có một phần trong túi." Tôi đáp.
Cậu ta gật đầu..
Chạy mấy chục mét, Ngô Nhất kéo tôi chui thẳng vào ngôi miếu. Ngô Nhất vội vàng bảo tôi lấy gạo nếp, tôi cũng lấy từ trong túi ra đưa cho cậu ta, cậu ta liền ném ra cửa, sau đó lại lấy chu sa từ túi đồ của mình ra quẳng hết vào cửa rồi lại nhanh tay khóa chốt. Hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ xuyên qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài.
Đám người đuổi theo chúng tôi khi nãy đang giương nanh múa vuốt lấp kín ngoài cửa, có mấy tròng mắt đều tụ ở bên ngoài nhìn chằm chằm nhưng khi chạm tới khe hở lại lui về.
Tôi nghĩ thầm món đồ này đúng là có tác dụng, thế nhưng chúng tôi bây giờ bị vây trong ngôi miếu này, muốn chạy cũng không thể. Ngô Nhất ôi một tiếng, từ trong tay nải móc ra vài tờ bùa vàng, thở phào nói:
"Sao lại quên mất có món đồ này chứ."
Ngô Nhất nắm cái bùa vàng trong tay rồi ra hiệu cho tôi:
"Chờ lát nữa thấy có cơ hội cứ lao ra, cũng không thể chờ chết được!" Tôi cười khổ mà nói, bọn họ người nhiều như vậy, trừ phi mọc cánh, nếu không chạy không thoát.
Tôi đặt mông ngồi xuống dưới đất, thuận thế lùi ra sau, lại muốn nhân đó nghỉ ngơi một lúc, bất thình lình, có thứ gì đó quét trên bả vai tôi, một cái, lại một cái... rất có quy luật.
Tôi vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện giữa không trung có một đôi giày vải màu đen mà mũi chân lại đang đối diện với tôi. Phút chốc cả da đầu tôi tê rần, tôi vỗ vỗ Ngô Nhất, cậu ta đang theo dõi tình hình ngoài cửa, bị tôi vỗ vai hiển nhiên cũng có chút thất thố, tôi chỉ chỉ phía sau ra hiệu cậu ta nhìn, Ngô Nhất đáp một tiếng, không ngoài dự liệu của tôi, sau khi Ngô Nhất nhìn thấy thứ kia cũng đổ mồ hôi, Ngô Nhất ra hiệu tôi nhìn lên, tôi vừa ngẩng đầu liền lập tức muốn lên cơn đau tim.
Chu Qua Tử!
Miếu nhỏ không cao cũng tầm khoảng 2m, Chu Qua Tử mặc toàn thân áo đen, trên cổ quấn vải trắng, thẳng tắp treo giữa không trung, cơ thể đương nhiên sẽ lắc lư theo gió.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, Ngô Nhất thấp giọng nói:
"Đỡ anh ta xuống trước đã."
Chu Qua Tử không cao, đương nhiên cũng không nặng, hai chúng tôi đưa anh ta xuống cũng dễ dàng, kết quả là hoàn toàn không còn thở nhưng trên người vẫn còn độ ấm, hẳn là vừa mới chết không lâu. Ngô Nhất và tôi nhìn nhau, vẻ mặt đều hoang mang.
Lúc này cửa ra vào truyền đến hai tiếng chó sủa, tôi và Ngô Nhất vội vàng tiến đến trước khe cửa, nhìn thấy hai con chó đang hướng đến cánh cửa mà sủa lớn.
Tôi nghĩ thầm hai con súc sinh này muốn làm gì? Ngô Nhất bảo trông chừng còn cậu ta vào phòng xem thử Chu Qua Tử có để lại gì không.
Tôi nhìn chằm chằm hai con chó kia, đột nhiên, một con dùng mũi ngửi ngửi rồi ủi trên mặt đất, ngay sau đó, đầu lưỡi đỏ tươi bỗng vươn ra liếm dưới đất, con chó ngồi xổm bên cạnh cũng xông tới, hai con đồng thời liếm gạo nếp và chu sa trên đất.
Tôi vội vàng quát lớn hai tiếng, thế nhưng con chó kia hình như biết tôi không dám đi ra ngoài, trầm thấp gừ một tiếng, còn mang theo khiêu khích trừng mắt nhìn tôi, sau đó tiếp tục ăn gạo nếp.
Tôi quả là sắp điên rồi, nếu như không phải cửa ra vào giờ phút này đứng một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ, mắt nhìn chằm chằm thì mẹ nó tôi nhất định sẽ vác gậy ra ngoài đập gãy chân hai con chó khốn kiếp đó!
Lúc này, một con chó đột nhiên dùng chân sau đạp hai lần trên đất, sau đó nghiêng người giơ chân chuẩn bị tiểu, vốn dĩ những 'Xác chết di động' kia sợ hãi chu sa và gạo nếp đã chuẩn bị rời đi, giờ hai chó quấy rối như thế, có mười tên đã xoay trở về, hung tợn nhìn nơi này.
Tôi tức đến sắp nổ phổi, nghĩ thầm nếu như sớm biết hai con chó khốn kiếp này gây sự đến thế, chiều hôm nay tôi đã đập chết chúng ở bờ sông. Khó trách những thôn dân kia chán ghét đám chó này, hóa ra là chó dữ không ai nuôi nấng, đến cả sọ người cũng ăn, ngẫm lại thật đáng sợ!
Tôi vừa định xoay người lại gọi Ngô Nhất, cửa miếu đột nhiên bị vật gì đó va chạm vào rất mạnh khiến suýt chút nữa tôi cũng bị đánh bay, tôi từ khe cửa liếc một cái, cả trái tim trong nháy mắt vọt lên cuống họng.
Tôi la lên:
"Ngô Nhất, cậu nhanh nghĩ cách đi, tôi không muốn chết ở chỗ này đâu!"