Ngô Nhất hứng thú bừng bừng chạy tới, tay cầm một cái vò rượu, tôi tức giận nói:
"Đã là lúc nào rồi, mẹ nó cậu còn có tâm tình ôm vò rượu của người ta ra hả."
Ngô Nhất nói:
"Thứ này không phải vò rượu, là dùng để nuôi dưỡng tiểu quỷ."
"Cậu nói gì?" Tôi hỏi lại.
Ngô Nhất ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tôi xem như là biết rồi, đám người bên đều là do Chu Qua Tử nuôi dưỡng, lều chứa linh cữu vừa nãy chúng ta nhìn nhất định cũng là xây cho Chu Qua Tử. Anh ta vừa chết, bọn họ không có chủ nhân nhưng cũng không đến mức đòi mạng người. Tôi đoán chừng đám đó đều là cô hồn dã quỷ, sau đó bị Chu Qua Tử dùng tà thuật nuôi dưỡng, nói là nuôi dưỡng không bằng nói là cầm tù. Chu Qua Tử cũng thật hung ác, không trách anh họ tôi nói nếu như không đến mức bất đắc dĩ thì đừng tìm anh ta."
Tôi sốt ruột vội vàng lên tiếng:
"Cậu ít nói nhảm đi, giờ phải làm sao đây?"
Ngô Nhất nói:
"Có thể làm thử xem. Mở cửa sau đó lùi ra."
"Cậu muốn làm gì?"
Ngô Nhất đưa tất cả bùa vàng trong người cho tôi rồi thấp giọng nói:
"Nếu như xảy ra chuyện, cậu cứ nhét lá bùa vàng vào miệng rồi chạy thẳng ra bên ngoài, không cần phải để ý đến tôi."
Trong lòng tôi ấm áp, lùi về phía sau Ngô Nhất.
Mười cái 'Xác chết di động' giương nanh múa vuốt, máu tanh miệng lớn đột nhiên nhào tới. Ngô Nhất bình tĩnh đứng ở nơi đó, một tay giơ cái vò lên cao, lạnh lùng nói:
"Các ngươi không muốn đầu thai sao? Vò nuôi quỷ đang ở trong tay ta, Chu Qua Tử chết rồi, các ngươi cần phải luân hồi, mau trở về đi."
Tôi nhét lá bùa vàng vào miệng, bởi vì sợ hãi khiến tôi suýt chút nữa đã nuốt vào. Ngô Nhất vừa nói như thế, đám xác chết di động đang xông tới ngoài cửa đột nhiên không dám động. Ngô Nhất nhìn tôi một cái, ra hiệu tôi đi ra ngoài trước, tôi vừa muốn nói chuyện đã bị cậu ta trừng mắt.
Ngô Nhất lạnh lùng nói:
"Chỉ cần đập vỡ vò nuôi quỷ, các ngươi sẽ có thể siêu sinh phải không?"
Tôi đứng ở ngoài cửa, nghe Ngô Nhất trò chuyện với những xác chết di động kia mà tâm loạn như ma, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Thứ Ngô Nhất cầm trong tay thực sự là vò nuôi quỷ mà không phải vò rượu bình thường vò sao?
Nếu như không thể làm cho đàn quỷ kia siêu sinh? Hậu quả...
Tôi vội vàng phun lá bùa vàng ra, nghĩ thầm nếu như gặp chuyện không may, bất cứ giá nào cũng không thể thấy chết mà không cứu, Ngô Nhất chịu bỏ mạng cứu tôi, tôi cũng sẽ liều mạng giúp cậu ta. Vừa muốn quay lại miếu thì một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi giật thót, quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là cô bé kia.
Cô bé nở một nụ cười nhẹ với tôi.
"Đây là ân oán của bọn họ, không có quan hệ gì với anh, đi thôi."
"Không được, Ngô Nhất còn ở bên trong."
Cô bé bình tĩnh nói:
"Đi!"
Một sức mạnh vô hình kéo lấy khiến cho tôi có làm thế nào cũng không nhấc nổi chân. Lúc này trong miếu đột nhiên truyền đến một tiếng quát to, ngay sau đó là một tiếng gào thét đột nhiên truyền đến, tôi cho rằng Ngô Nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên định chạy vào nhưng cánh tay đã bị cô bé nắm lấy không thể động đậy.
"Anh phải đi cứu Ngô Nhất, em buông ra."
Cô bé quyết tâm nhìn tôi, không nói một lời.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai, âm thanh kia tựa như một cây đao đâm vào lòng người sau đó không ngừng xoắn vặn, tôi nghe mà da gà đều nổi lên.
Đột nhiên, hai người bị đốt cháy hừng hực chạy ra, mà sau đó, một bóng người lưng gù lảo đảo chui ra, tôi há to mồm nói:
"Chu Qua Tử!"
Anh ta không phải đã chết rồi sao, không phải đã treo cổ rồi sao! ? Tôi nhìn về phía bé gái, mà ánh mắt cô bé lại như mặt nước phẳng lặng nhìn chằm chằm tất cả những thứ này.
Hai người bốc lửa trước mắt liên tục bị đốt, đến cuối cùng, hóa thành tro tàn. Tôi gần như không thể tin được đây là sự thật, người đang sống sờ sờ bị đốt đến một sợi lông cũng không còn, tôi hít một hơi thầm nói: Bọn họ vốn cũng không phải là người, vốn là không nên tồn tại...
Ngay sau đó, Ngô Nhất gian nan bò ra ngoài, tôi tranh thủ thời gian xông lên phía trước dìu cậu ta, mà trong phòng, mấy chục đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm như có thể xông ra xé nát chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi chú ý tới phần chân phải bị cắn rơi mất một mảnh thịt lớn của Ngô Nhất, giờ phút này đã máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
"Để tôi cõng cậu đi."
Ngô Nhất lại xua tay.
"Tự cậu đi là được."
Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, lúc này tôi mới chú ý tới ánh mắt của Chu Qua Tử đột nhiên nhìn chăm chú vào đằng sau tôi, Ngô Nhất nói:
"Chu Qua Tử chuyên luyện tà thuật, nhốt nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, không ác mười thì cũng tám."
Tôi sợ tên đó ra tay với cô bé nên tranh thủ thời gian chặn ở trước mặt cô bé, lạnh lùng nói:
"Có cái gì thì anh cứ nhắm vào tôi. Ông đây mà sợ thì không phải là đàn ông, đừng làm khó dễ em gái tôi."
Chu Qua Tử nhìn tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng chỉ vào người của tôi nói:
"Nếu cậu muốn chết, bây giờ tôi có thể giúp cậu."
Chu Qua Tử như là có chút kiêng dè mà nói tiếp:
"Nếu không muốn chết thì đưa theo Ngô Nhất cút xéo khỏi đây, vĩnh viễn không để tôi gặp lại các người."
Có thể vì Ngô Nhất bị thương nên toàn thân đều đang run rẩy, cắn răng nói:
"Vì sao lại tính kế với chúng tôi? Lẽ nào anh đã quên anh họ tôi từng có ơn cứu mạng mẹ anh sao? Nếu không phải vì cứu mẹ anh, anh họ tôi…"
"Câm miệng!"
Chu Qua Tử rống lên cả giận nói:
"Làm cái nghề này thì nói tình nghĩa cái rắm gì, đều là sống những ngày người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mẹ nó cậu có biết lúc ông đây vừa tới thôn Đại Ngưu thì đã bị người đánh đến thân tàn ma dại không? Ha ha, ông đây đã sớm nhìn thấu thế gian này, cậu cho rằng tôi muốn trở thành như vậy à? Đều là do bọn họ ép thôi, ông đây không muốn như con chó kéo dài hơi tàn."
Lòng tôi lạnh đi, hoá ra tất cả những thứ này đều là Chu Qua Tử sắp xếp, thế nhưng anh ta làm sao cải tử hồi sinh? Phải biết lúc chúng tôi đỡ anh ta từ trên trần nhà xuống thì anh ta đã không còn thở, lẽ nào, lẽ nào là xác chết vùng dậy?