Chương 17: Khởi Tử Hoàn Sinh - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Nhưng mà nhìn dáng vẻ không giống xác chết vùng dậy, ngoại trừ sắc mặt lộ ra hung ác thì hoàn toàn không khác người bình thường. Mặt Ngô Nhất âm trầm, cười lạnh nói:

"Anh không sợ chết không có chỗ chôn sao, nuôi quỷ dưỡng hồn là chuyện thương thiên hại lý, một ngày nào đó anh chết biến thành quỷ thì đám người phía sau kia sẽ bỏ qua cho anh sao?"

Chu Qua Tử đáp:

"Ông đây cho cậu cơ hội rời đi nhưng cậu cứ dây dưa hết lần này tới lần khác, còn dám phá hỏng chuyện tốt của tôi!"

Ngô Nhất nói:

"Con mẹ nó anh thực sự là lòng lang dạ sói, anh họ tôi lúc trước mắt mù mới cứu mẹ anh, còn khiến mình phải bị bán thân bất toại, chậc chậc, nghịch thiên cải mệnh đều không có kết quả tốt, cảnh ngộ của anh họ tôi hôm nay chính là kết cục của anh sau này, mà anh sẽ chết càng thê thảm hơn!"

Sắc mặt Chu Qua Tử âm tình bất định, hiển nhiên là tức không nhẹ, trên móc sắt còn chảy máu thịt đỏ tươi, khiến cho người ta nhìn có chút buồn nôn.

Lúc này, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo lần nữa nắm lấy cánh tay tôi, âm thanh u ám nói: 

"Anh, chúng ta đi!"

Lúc nâng Ngô Nhất dậy, toàn thân cậu ta đều đang phát run, tôi nghĩ nếu thật không đưa cậu ta đi bệnh viện thì đôi chân này của cậu ta nhất định xong đời rồi. Cảnh giác nhìn chằm chằm móc sắt trong tay Chu Qua Tử, tôi nghĩ có khi nào tên khốn này sẽ đột nhiên cho tôi một móc không?

Thực ra nếu là làm thật, tôi cũng không sợ anh ta, nhưng nghĩ đến đám người sống không ra sống chết không ra chết phía sau anh ta, tôi bắt đầu sợ hãi. Cô bé lại như không cảm giác được loại nguy hiểm này, cứ nắm cánh tay tôi đi theo phía sau không chút kiêng dè. Mỗi khi đi được vài bước, tôi đều lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn một cái, Chu Qua Tử vẫn bình tĩnh đứng tại nơi đó, nhìn không rõ dáng vẻ.

Tôi hỏi Ngô Nhất:

"Chu Qua Tử là làm thế nào mà khởi tử hoàn sinh?"

Sau khi hỏi xong tôi cũng hối hận, Ngô Nhất giờ đang vô cùng suy yếu, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng rung, cả người lúc nào cũng có thể ngất đi vì mất máu quá nhiều. Chúng tôi đi rất lâu mới tới chỗ đậu xe, tôi nhanh chóng cởi áo khoác bao lấy vết thương trên chân cậu ta. Ngô Nhất bị đau đến kêu cha gọi mẹ.

"Cậu cố chịu một chút, nếu như Chu Qua Tử lại đuổi theo, chúng ta vẫn phải tiếp tục trốn." Tôi cũng không dám trì hoãn thời gian, mặc dù trên tay dính máu của Ngô Nhất khiến tôi buồn nôn nhưng vẫn cố nén chạy xung quanh tìm đồ nâng xe lên. Ngô Nhất mệt mỏi nói:

"Tôi khởi động, cậu đẩy ở phía sau."

"Cậu dẹp đi, con mẹ nó cậu cũng chỉ còn lại một cánh tay, một cái chân, yên tĩnh một lúc đi."

Ngô Nhất kiên quyết không chịu.

"Tôi không muốn người khác chôn cùng, tìm mấy tảng đá lót phía dưới sau đó cậu đẩy xe, tôi khởi động."

Nói thật tôi không thể không khâm phục ý chí của Ngô Nhất, thấy cậu ta kéo lê cơ thể bò lên xe, tôi cũng không do dự, tay không đào lên một cục đá đầy bùn nhét dưới bánh xe.

Ngô Nhất nói:

"Thử xem nào."

Tôi dùng sức đẩy phía sau, Ngô Nhất khởi động ô tô, lăn qua lăn lại nửa ngày, xe cuối cùng cũng coi như di chuyển ra một chút. Lúc này cô bé vẫn luôn đứng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: 

"Anh, chúng ta đi thôi, dù bây giờ anh cứu anh ta thì anh ta cũng chắc chắn phải chết."

Lời cô bé nói khiến tôi cả kinh, quả thực tôi không nghĩ ra một cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi vậy mà lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy. Lúc này xe lại tắt máy, Ngô Nhất đẩy cửa xe chậm rãi bò ra.

"Các cậu đi đi, tôi vốn là muốn giúp cậu, không ngờ Chu Qua Tử không niệm tình xưa, còn liên lụy cậu, cô bé nói không sai, vừa rồi Chu Qua Tử không giết tôi nhất định là kiêng kỵ gì đó." Lúc nói lời này, Ngô Nhất quét mắt bé gái kia, sau đó tiếp tục nói:

"Anh ta khoét một khối thịt trên đùi tôi nhất định là có lý do. Chu Qua Tử làm việc luôn luôn quyết đoán, nhất định anh ta sợ tôi về tìm anh ta báo thù cho nên để lại hậu chiêu."

Cô bé lạnh nhạt nói: 

"Anh ta muốn giết chết anh có rất nhiều cách, trong vò nuôi quỷ đều là máu thịt của những vong hồn kia khi còn sống, Chu Qua Tử dùng thứ này giam cầm bọn họ, ai dám to gan vi phạm anh ta sẽ đốt sạch hóa thành tro tàn như hai kẻ khi nãy, hơn nữa không thể đầu thai, nếu không, những kẻ đó cũng sẽ không e ngại anh ta như thế."

Ngô Nhất rơi vào im lặng, nửa ngày mới mỉm cười nói: 

"Đều tại tôi lúc đó không kịp lúc đập vỡ vò nuôi quỷ kia."

"Ấu trĩ!"

Tôi và Ngô Nhất đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía bé gái, cô bé khinh thường nói:

"Chu Qua Tử thực sẽ ngu tới mức để vò nuôi quỷ trong phòng sao? Người nuôi quỷ lấy máu thịt người sống chế thành vò quỷ, vò quỷ bình thường đều sẽ chôn ở nơi cực âm, cực lạnh, ẩm thấp. Thứ anh tìm thấy không phải là vò nuôi quỷ mà là mạng của Chu Qua Tử!"