Ngô Nhất lập tức nói:
"Làm sao em biết?"
Cô bé không trả lời mà yên lặng đi tới bên cạnh tôi.
"Anh, chúng ta đi nhanh đi, không kịp thời gian nữa rồi."
Tôi run lên, theo bản năng cách xa cô bé vài bước.
"Phải như thế nào mới có thể cứu Ngô Nhất?"
Cô bé ngừng một chút mới nói:
"Tìm thấy vò nuôi quỷ mới được!"
Tôi quay đầu lại nói với Ngô Nhất:
"Tôi đi tìm Chu Qua Tử lấy vò nuôi quỷ giúp cậu!"
Ngô Nhất còn chưa nói, cô bé đã giữ tôi lại, thấp giọng nói:
"Anh có bị ngốc không, anh đi như thế không phải là chịu chết sao!?"
Ngô Nhất cũng cười khổ mà nói:
"Lý Phàm, chúng ta chỉ có duyên gặp mặt vài lần, cậu không cần phải liều mạng vì tôi đâu, không đáng."
"Lần trước cậu đã cứu tôi, tôi không thể để cậu bỏ mạng vô ích vậy được." Tôi đáp.
Lúc này, cô bé đột nhiên nói:
"Cũng không phải là không có cách khác, chúng ta đi về trước đi."
Ngô Nhất ngồi tại chỗ, thấp giọng nói:
"Lý Phàm cậu đi trước đi, tôi sẽ gọi cho chị Lưu tới đón tôi, việc này không nên chậm trễ, cậu mau trở lại đơn vị đi!"
"Cái quỷ gì, một mình cậu được à?" Tôi bực mình.
Ngô Nhất cũng không nhịn được:
"Tôi đã từng đụng phải thứ còn hỏng bét hơn thế này, có cái gì không được, nam tử hán đại trượng phu, đừng có lề mề như thế!"
Tôi thầm mắng cái đồ con rùa này, ông đây vì muốn tốt cho cậu lại bị ăn mắng.
"Được, nếu như Chu Qua Tử đuổi theo rồi giết chết cậu cũng sẽ không liên quan đến tôi, ông đây đã tận lực rồi."
Ngô Nhất nói:
"Cậu cút nhanh lên đi."
Tôi giận dữ siết chặt nắm đấm không lên tiếng. Dọc theo con đường nhỏ nông thôn bước nhanh trở về, tôi nhìn thời gian trên điện thoại di động, mười giờ rưỡi, nếu như trên đường trở về không bắt được taxi, mẹ nó dù tôi có dùng tốc độ trăm mét cũng không về kịp.
Cô bé vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo đằng sau tôi, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện, đi nửa canh giờ mới gặp được một chiếc xe bán tải, còn là chạy về hướng khác, tôi phải khuyên can đủ đường tài xế mới đồng ý chở tôi đi vào trong thành phố, một lần giá một trăm đồng, tôi khẽ cắn răng nói không thành vấn đề.
Tôi nghĩ thầm nếu như bình thường, đoán chừng không đến hai mười đồng, nhưng giờ cũng không còn cách nào, ai bảo tôi đi xe người khác chứ.
Ban đầu tôi không chú ý, sau đó suy nghĩ lại thấy không đúng, vừa quay đầu liền phát hiện chỗ ngồi sau không có ai, tôi lập tức hỏi:
"Bác tài, vừa nãy có thấy một cô bé lên xe không?"
Tài xế kia nghi hoặc nhìn tôi:
"Lúc cậu đón xe chỉ có một mình, ở đâu ra cô bé?"
Tôi nói:
"Không đúng, cô bé kia tầm mười sáu, mười bảy, hai chúng tôi đi chung mà."
Tài xế đột nhiên dừng xe, hùng hùng hổ hổ nói:
"Một trăm đồng của cậu tôi không cần nữa, cậu mau xuống xe cho tôi, tôi không dám nhận tiền của người chết đâu."
Mặc kệ tôi có giải thích thế nào thì tài xế cũng không nghe, lằng nhà lằng nhằng hoàn toàn bất đắc dĩ tôi không thể làm gì khác hơn là xuống xe, tài xế kia vèo một cái đã chạy mất, tôi vừa đi vừa nhìn thử có thể gặp được xe khác không, cũng may đã đến ngoại thành, mặc dù trên đường không có người nhưng có thể nhìn thấy taxi chạy qua lại, đã thế còn đón khách.
Tôi đang khó hiểu sao cô bé kia bỗng dưng lại biến mất tăm, lúc đó tôi vẫn luôn chú ý tới cô bé ở đằng sau mình, lẽ nào bởi vì tôi không để ý tới nên cô bé đã tự đi rồi? Tôi nghĩ thầm không đúng, lúc gọi xe cô bé vẫn còn ở bên cạnh, sao tài xế lại phủ định hoàn toàn không có ai, còn kinh hoàng nói tôi đã gặp ma.
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi bấm còi, tôi tranh thủ thời gian ngoắc ngoắc tay, sau khi lên xe tài xế hỏi tôi đi đâu, sau khi nói đích đến tôi lâm vào im lặng, tài xế kia khá là lảm nhảm cứ luôn tìm đề tài nói chuyện phiếm, tôi ngại phiền, qua loa vài câu, có thể tài xế cũng thấy tôi không muốn nói nên sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Trở lại đơn vị, tôi tranh thủ thời gian chạy đến phòng quản lí camera xem thử có xảy ra chuyện gì hay không, cũng may tất cả đều tương đối bình thường, cũng không sinh ra tình trạng gì. Chỉ kỳ lạ là, lịch sử ghi hình trước ngày hôm qua đều đã bị người xóa, tôi nhớ Ngô Nhất từng nói, sở dĩ ngày đó chị Lưu rời đi là vì hoài nghi tôi đã xóa lịch sử ghi hình. Thế nhưng ngày ấy rõ ràng tôi đã bị hai tên khốn kia đánh ngất xỉu, đến cả thời gian tắt linh thang cũng suýt trễ, chớ nói chi là lại đi xóa ghi hình, trong đây nhất định có vấn đề, buổi tối hôm đó ngoại trừ tôi, chỉ còn tên tóc vàng và tên gầy còm, còn cả cô gái kia, lẽ nào là hai tên kia xóa?
Vì muốn xóa chứng cớ gây án sao?
Tôi cảm thấy có thể, nhưng duy nhất không đúng là chìa khóa phòng quản lí chỉ có tôi có, mà khi tôi tỉnh dậy, chìa khoá vẫn trong túi của tôi, nếu như đúng là bọn họ làm thì cũng quá tâm cơ rồi.