Chương 8: Bị Thương - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Chúng tôi đi rất lâu trên đường mới gặp được một chiếc taxi, lúc lên xe ánh mắt tài xế nhìn tôi rất kỳ lạ. Cô bé bắt đầu kể cho tôi nghe về chuyện ngày trước của mình và quá khứ của tòa nhà. Thật ra cũng không có thông tin gì đặc biệt. Tòa nhà kỳ quái ở thành Đông này có từ thời dân quốc, đây từng là trạch viện của một đại gia đình đông đúc, sau này đã được bán đi vài lần, mỗi lần có gia đình dọn vào là sẽ gặp những chuyện kỳ quái khó hiểu. Mà kỳ quái nhất là chuyện của một anh cử nhân có tiếng đã viết ra rất nhiều bài văn hay, nhưng khi vào ngôi nhà đó ở không bao lâu thì đã treo cổ tự tử gây chấn động một thời.

Sau này cải tạo bất động sản, chính quyền cảm thấy muốn trấn áp những thứ đó cần phải tu sửa toàn bộ nền móng rồi xây dựng một tòa nhà 15 tầng, họ cho rằng mọi thứ sẽ tốt hơn, ai mà ngờ…

Trở lại tòa nhà, cô bé nói với tôi:

"Em không thể đi cùng anh được rồi."

"Tôi nhất định phải ở lại tòa nhà này làm việc cho đến lễ ma quỷ năm sau mới được, phải không?"

Cô gái nhỏ nghiêm nghị gật đầu.

Sau khi tạm biệt, tôi quay lại phòng giám sát. Hôm nay Ngô Nhất không đến làm nên chỉ có một mình tôi ngồi canh màn hình camera. Từ khi biết những bí mật trong tòa nhà, tôi luôn có chút bất an, như thể chim trong lồng, không biết khi nào sẽ bị giết chết!

Kiên trì đến hơn 10 giờ, tôi liền chú ý đến hai nam một nữ đột nhiên xuất hiện ở cổng. Nhìn dáng vẻ có lẽ cũng không quá lớn tuổi, tầm hơn 20. Cô gái mặc váy ngắn đứng phía sau còn hai người đàn ông thì nằm rạp xuống cửa lớn nhìn vào trong. Tôi thầm cảm thấy không ổn nên nhanh chóng vớ lấy dùi cui bảo vệ rồi phóng ra. Còn chưa chạy tới cửa đã thấy hai người đàn ông đang loay hoay, dường như có ý định cạy cửa. Tôi lập tức hét lên rồi nhanh chóng chạy đến.

"Các người đang làm gì thế hả?"

Một tên trong đó nhuộm tóc vàng, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, kẻ còn lại thì gầy còm, miệng còn phì phèo khói thuốc nhìn tôi đầy khinh thường.

"Người anh em, mở cửa ra nói chuyện chút đi." Tên tóc vàng cười nham nhở.

Mấy ngày nay vốn dĩ tâm trạng của tôi đã không tốt, giờ còn xảy ra chuyện trộm cắp thế này tôi càng muốn nhanh chóng tống đám người kia đi.

"Đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì mai hẵng đến."

Tên hút thuốc chép miệng nói:

"Nghe đồn nơi này bị ma ám, ông đây lớn từng này rồi nhưng vẫn chưa thấy ma bao giờ nên muốn vào xem một chút ấy mà."

Nhìn dáng vẻ tên này làm tôi có chút phiền.

"Mẹ nó cút ngay, còn lải nhải thì đừng trách tao không khách sáo."

Tên tóc vàng tặc lưỡi.

"Thằng nhãi này giỏi."

Con bé đứng sau hai tên đó lườm tôi rồi lầm bầm gì đó nhưng tôi không nghe rõ, mà chắc cũng chả phải lời tốt đẹp gì. Tôi xem xét cửa chính lần nữa, lại nhìn mấy tên đó rời đi rồi mới trở về phòng.

Đến 11 giờ, tôi lại nghe thấy phía trên tầng truyền đến âm thanh bịch bịch, nghe giống như tiếng chân, lại giống tiếng có vật gì đó đập trên sàn nhà.

Tôi bắt đầu thấy rờn rợn, nghĩ thầm còn chưa đến 12 giờ mà phía trên đã có động tĩnh rồi. Ban đầu tôi còn tưởng là có thứ gì đó quấy phá nhưng đến khi mơ hồ nghe được tiếng vài người nói chuyện thì mới giật mình nhận ra, mẹ nó, chắc chắn là đám ất ơ lúc nãy đã leo lên đó từ khi nào rồi.

Cửa sổ trên tầng 2 cách mặt đất gần 2m, phụ nữ muốn leo qua bằng tay không là chuyện vô cùng khó, nhưng nếu dùng thang người hoặc các cách khác thì khó mà nói. Tôi không dám chậm trễ, lập tức bật đèn flash điện thoại rồi vớ lấy cây gậy chạy thẳng lên trên.

Đối phương có hai nam một nữ, nếu thật sự phải đánh nhau, dựa vào hình thể thì chưa chắc tôi đã chịu thiệt.

Vừa đi lên được nửa cầu thang, một dự cảm không lành ập tới khiến tôi dừng bước.

Không đúng, vừa nãy vẫn còn tiếng người nói chuyện sao giờ lại đột nhiên im ắng vậy, im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Lẽ nào đám người đó muốn đánh lén sau lưng?

Hành lang trên tầng vốn u ám, hơn nữa tầng 2 lại không có đèn, nếu quả thật có ai muốn tập kích phía sau thì chắc chắn tôi sẽ hứng trọn. Đang lúc do dự có nên quay về báo cảnh sát không thì bỗng một tiếng mèo kêu từ trên tầng truyền xuống khiến tôi nổi hết cả da gà.

Bỗng một tiếng hét vang lên.

Tôi biết có chuyện không ổn rồi, chắc chắn ba người đó đã gặp chuyện. Người xưa nói “sự tò mò có thể giết chết một con mèo” quả thật không sai chút nào. Ba đứa ngu ngốc đó muốn tới đây chơi trò mạo hiểm quả thật là đang tìm chết mà!

Tôi vác gậy phóng thẳng lên trên, phía trên tối om, tôi phải lần mò tìm công tắc đèn, bấm vài lần mới phát hiện đã hỏng rồi.

Đúng lúc này một tiếng khóc vang lên, tôi vội hỏi:

"Các người đang ở đâu, tôi đến ngay đây!"

Tiếng khóc đó đột nhiên thấp dần rồi chuyển thành nức nở. Đến khi tôi tìm được thì cô ta đã bị trói trên ghế, trên miệng còn bị dán băng dính.

Tôi hơi kinh hãi, vội xé miếng băng dính kia ra rồi hỏi hai tên kia đâu? Cô ta vừa nói một câu 'Phía sau', tôi liền cảm thấy sau đầu như bị cái gì đập trúng, đau đến mức tôi ngã lăn xuống đất. Cô gái kia vừa khóc vừa kêu cha gọi mẹ, nhưng chưa kêu được mấy câu thì đã bị tên tóc vàng bịt miệng khiến cô gái không thể nói được gì, chỉ có thể ứa nước mắt nhìn tôi.