Tôi khàn giọng nói:
"Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao tôi lại ở đây?"
Cô bé thấp giọng đáp:
"Anh mau xem thử bây giờ là mấy giờ?"
Tôi máy móc mở di động ra, phải nhìn một lúc lâu mới thấy rõ số trên màn hình, 11 giờ đúng. Cô bé vội nói:
"Anh mau trở về làm việc đi."
Giờ tôi đâu còn tâm trạng làm việc, còn hận không thể cách tòa nhà đó càng xa càng tốt.
Thấy tôi vẫn đứng yên, cô bé bất lực nói:
"Anh nghe em nói, không thể tin bất kỳ ai, dù cho ai nói muốn cứu anh thì cũng đều có mục đích cả."
"Sao tôi lại xuất hiện ở đây?" Tôi hỏi.
Cô bé đáp:
"Thứ Vương Đào cho anh không phải ngọc trừ tà gì đâu mà là ngọc phệ hồn, đây là tà vật, là thứ chuyên cắn nuốt ba hồn bảy vía của con người. Dài thì nửa tháng, ngắn thì hai ba ngày, nó sẽ khiến một người bình thường trở thành kẻ điên điên khùng khùng, ba hồn tiêu, bảy vía tán. Em cũng không biết sao anh lại ở đây, lúc anh tách khỏi Vương Đào em liền đi theo anh thì thấy anh bắt một chiếc taxi rồi chạy tới ngoại ô, đến khi trời tối thì anh đã ở bãi tha ma này rồi."
Lúc đứng dậy tôi cảm thấy chân vô cùng tê, đầu óc hỗn độn. Sau khi định thần lại tôi mới nói:
"Giờ tôi sẽ không dễ dàng tin ai nữa. Em có biết tại sao Vương Đào muốn hại tôi không?"
Cô bé lắc đầu nói không biết.
Ngay lúc tôi đang rơi vào mờ mịt thì cách không xa có người đi đến. Cô bé nắm tay tôi nói:
"Anh mau ngậm miệng lại, đừng để dương khí lọt ra, chúng ta mau đi thôi, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng mở miệng."
Tôi cứng nhắc gật đầu, lách người qua từng ngôi mộ rồi từng nấm mồ, cố gắng khống chế hơi thở để bình ổn phòng tuyến tâm lý sắp sụp đổ của mình.
Người đi đến là một ông lão, trong tay còn cầm một cây đèn lồng đã rất cũ. Chiếc đèn lồng đỏ rất bắt mắt khiến tôi không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút, đến khi cô bé véo tôi một cái, tôi mới phản ứng lại.
Tôi nhìn thẳng về trước, giả vờ như không thấy gì cả. Tôi thầm nghĩ, nửa đêm nửa hôm sao lại có một ông lão cầm đèn chạy đến bãi tha ma chứ. Tôi hiểu rất rõ đạo lý “Sự tò mò sẽ giết chết một con mèo” nên nhanh chóng ngậm miệng lại. Lúc ông lão đi ngang người tôi, tôi gần như không dám hít thở.
"Giờ Tý sắp đến, tiểu yêu hoạt động, đại yêu không trách, đất không ẩm, ẩm không cho, tiểu yêu đi tiểu đao, đại yêu đi đại đạo, không phải không đạo…"
Ông lão đột nhiên đọc ra những lời này, tôi nghe không hiểu nhưng cảm thấy giống như là thần chú gì đó.
Vừa nghĩ đến bản thân tự dưng lại chạy đến nơi quỷ quái này, hai chân tôi đã run bần bật, nói không chừng ông lão đó cũng là ma quỷ.
Vừa bước ra khỏi bãi tha ma thì lại gặp phải một bầy quạ bay ngang đầu, ban đầu tôi còn tưởng mình lại đạp phải thứ không sạch sẽ gì, đến khi cô bé bảo tôi cúi người nằm xuống, tôi liền nghe thấy một âm thanh như tiếng trẻ con khóc, giờ tôi mới nghĩ đến đó là tiếng quạ.
Nhớ hồi còn ở quê, người lớn thường dặn dò trẻ con nhìn thấy quạ thì phải tránh ra xa, quạ là thứ không cát tường, cũng tuyệt đối không được đối địch với nó, sẽ mang lại vận xui.
Lúc tôi nhìn lại thì thấy rất nhiều quạ đang bay về phía bãi tha ma, phải có đến hơn trăm con phủ đen cả một khoảng trời.
Khu vực này cũng quá tà khí rồi, tôi vừa đứng lên thì bỗng thấy đầu gối đau nhói như bị thứ gì gặm trúng, tôi cúi đầu nhìn thì phát hiện có một con quạ mỏ dài đen sì đang mổ vào chân tôi.
Tôi mắng một câu sau đó tung cước đá bay nó đi. Con quạ đó vỗ cánh bay lên rồi kêu to.
Cô bé ôi một tiếng, kêu không ổn sau đó vội vàng kéo tôi chạy ra đường lớn.
Theo lẽ thường, cô bé cao hơn 1m6, thân người hơi gầy thì không thể nào chạy nhanh hơn tôi, nhưng hiện giờ cô bé đang chạy đằng trước còn tôi thì không thể theo kịp.
Chạy một lúc lâu mới ra tới đường lớn, tôi dừng lại thở phì phò, chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì cô bé đã nói:
"Chúng ta phải chạy tiếp, nếu không sẽ bị nhắm trúng."
Lại chạy thêm mười phút, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa mà ngồi xổm xuống đất thở phì phò.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao bãi tha ma lại có nhiều quạ như vậy, hơn nữa còn cắn người?!"
Cô bé nhìn phía sau chúng tôi một hồi lâu rồi bình tĩnh đáp:
"Đó không phải quạ bình thường đâu anh mà là quạ chuyên ăn thịt người. Vừa nãy nếu bị đám quạ đó đuổi kịp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Nhìn vẻ mặt cô bé không có một chút sợ hãi nào, tôi âm thầm bội phục, lúc nghe nói đến quạ ăn thịt người tôi cũng thấy kinh hãi.
"Anh có từng nghe câu 'trước bãi tha ma nhiều quái sự, cửa âm chỉ lối quỷ cầm đèn' chưa?"
Tôi lắc đầu.
"Câu này có ý gì?"
Cô bé cười nghịch ngợm.
"Đúng là đồ ngốc, thứ cầm đèn ban nãy không phải người."
Tôi sững người.
"Là quỷ sao?"
Cô bé lắc đầu.
"Không phải người, cũng không phải quỷ, vậy là gì chứ?" Tôi hỏi.
Cô bé mím môi một lúc mới nói:
"Vương Đào cũng không phải là người, những thứ bị nhốt trong tòa nhà ở thành Đông đều không phải người, mà em cũng không biết rốt cục chúng là gì."
"Vậy em thì sao?" Tôi hỏi.
Cô bé hé miệng, cau mày nghĩ một lúc lại nói:
"Em cũng không biết."
Tôi nghĩ thầm, trong phim thường nói ma quỷ sẽ không biết bản thân đã chết. Cốt truyện bộ phim 'Giác quan thứ 6' của Mỹ xoay quanh nhân vật nam chính không biết bản thân đã chết, cho đến khi anh ta thấy xác của mình, sau khi hiểu ra mọi chuyện anh ta mới an tâm rời đi. Có lẽ trong tiềm thức của cô bé này nghĩ rằng bản thân vẫn chưa chết nên vẫn còn chấp niệm.
Đột nhiên cô bé hỏi:
"Anh có biết thầy cản thi không?
Tôi ngây ra.
"Có nghe nói, cũng từng đọc trong tiểu thuyết, không phải chính là dẫn dắt xác chết sao?"
Tôi bỗng lạnh người.
"Lẽ nào thứ này cũng thật sự tồn tại à."
Cô bé nói:
"Ông lão khi nãy có lẽ cũng làm việc gần giống thầy cản thi. Có điều ông ta chuyên chỉ đường cho vài vong hồn. Anh nghĩ xem, người thường qua lại với xác chết và người thường qua lại với oan hồn có được tính là người bình thường không?"
Tôi nhất thời không nói nên lời, chỉ đành gật đầu, trong đầu nảy ra một câu hỏi: Cô bé thật sự giúp tôi sao?
Tôi nghiêm túc nhìn cô bé.
"Em nói đi, em có mục đích gì? Từ lần đầu chúng ta gặp mặt cho đến bây giờ có lẽ em cũng có mục đích nhỉ? Chị Lưu muốn tẩy trắng chuyện của tòa nhà sau đó kiếm tiền, Vương Đào lợi dụng tôi để thoát khỏi linh thang, vậy còn em?"
Cô bé không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi mà che miệng cười, nói thẳng ra nếu cô bé không phải ma, thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy một đứa nhỏ đáng yêu thế này sẽ không lừa người. Nhưng từ chuyện cô bé biết 'Quỷ cầm đèn', 'Quạ ăn thịt người' rồi cả việc trong tòa nhà đó thì tuyệt đối không phải một đứa nhỏ bình thường.
Cô bé càng cười lớn hơn, tôi cau mày chờ một lúc lâu mới nghe thấy cô bé nói:
"Cuối cùng thì anh cũng thông minh hơn một chút rồi."
Tôi nghi hoặc nhìn cô bé.
"Đừng tin bất cứ ai, dù em rất muốn anh tin tưởng em nhưng ở hiện tại mà nói, tính cách dễ tin người đó sẽ chỉ khiến anh càng thêm nguy hiểm… Anh, hôm nay là lần thứ ba em cứu anh."
"Lần thứ ba gì, trừ lần trong thang máy ra em còn cứu tôi à?" Tôi ngạc nhiên nói.
Cô bé nói:
"Anh có nhớ tất cả những chuyện kỳ quái đều bắt đầu từ hôm anh quên tắt thang máy không?"
Tôi vội gật đầu.
"Nhất định phải tắt linh thang trước 12 giờ 5 phút, nếu không nó sẽ lên thẳng tầng 14, sau đó… sẽ xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng được. Anh nhân viên và hai chú lúc trước làm việc ở tòa nhà cũng vì vậy nên mới gặp xui xẻo. Đêm đó vốn dĩ thang máy đi qua tầng 13 sẽ đến tầng 14, nhưng nó đã không lên tầng 14. Anh có biết vì sao không?"
Tôi chợt choáng váng như bị đánh thuốc mê.
"Vì sao?"
"Bởi vì có người ấn nút xuống tầng cho nên thang máy không lên tầng 14 mà lại đi xuống. Anh có biết người phụ nữ áo trắng đó là ai không?"
Tôi lắc đầu.
Cô bé đột nhiên cười nói:
"Tính cả người đó thì có lẽ em đã cứu anh bốn lần rồi đấy."
Tôi chợt có cảm giác như bị ngâm trong vò rượu, mơ hồ rối loạn, tất cả mọi người đều nói tầng 14 có vật hung tà. Vương Đào, Lưu Dung, Ngô Nhất đều cho rằng đó không phải là nơi con người có thể đặt chân đến. Việc Ngô Nhất bị mất tay chính là một bài học đau đớn.
"Sau này anh không nên dễ dàng đưa vật cá nhân của mình cho người khác, người phụ nữ đó là mẹ kế của em… cô ta đối xử với em rất tệ, thường cãi nhau với ba em, nhưng cô ta cũng là bị nguyền rủa nên không thể rời khỏi tòa nhà kia được. Hiếm khi linh thang mới tắt trễ nên hôm đó em và cô ta cũng theo linh thang đi xuống, chỉ khác là, người đó trực tiếp đi tìm anh…. Cũng khó trách, ai bảo anh thơm như vậy, hơn nữa cả tòa nhà chỉ có mình anh là người sống, không bám vào anh thì còn ai… Ngay lúc cô ta tưởng là đã cầm được đồ của anh, có thể được anh mang ra ngoài thì em đã động tay chân trên đường cô ta trở về linh thang, sau đó người phụ nữ xấu xa đó đã bị đưa thẳng lên tầng 14." Cô bé nói.
Tim tôi đập liên hồi.
"Sau đó thì sao?"
Cô bé nở nụ cười tà mị.
"Sau đó cô ta đã biến mất vĩnh viễn rồi."