Chương 6: Bãi Tha Ma - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Đối với những người khác, có thể lời nói của Vu Nhĩ và em trai cậu ta chỉ là ăn nói xằng bậy, giả thần giả quỷ, nhưng với tôi mà nói lại vô cùng quan trọng.

Đầu tiên có thể xác định là Vu Nhĩ cũng bị lừa vào làm nhân viên trong tòa nhà. Mà lý do cậu ta trễ nải thời gian tắt điện thang máy tám phần có liên quan đến khoản tiền kia. Còn về chuyện tại sao khoản tiền đó lại xuất hiện thì không ai biết. Nhưng thứ chắc chắn chính là bi kịch của Vu Nhĩ bắt nguồn từ việc để lỡ thời gian tắt nguồn điện thang máy.

Tôi cảm thấy hơi tức giận, chị Lưu đã hại chết mạng người còn chưa nói, giờ còn muốn kéo tôi xuống nước.

Lòng dạ đúng là độc ác!

Dù lời của Vương Đào không chính xác hoàn toàn, hơn nữa tôi vẫn còn chưa biết rốt cục anh ta là người hay ma, nhưng so với mấy lời của chị Lưu thì tôi tình nguyện tin tưởng anh ta hơn.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia hơi ồn, mấy giây sau Vương Đào mới nói:

"Cậu đến quán bar ở đường Tam Khẩu đi, gặp nhau rồi nói."

Cúp điện thoại, tôi thầm cảm thấy không đúng, nếu Vương Đào là ma thì sao có thể lông bông thoải mái giữa ban ngày ban mặt như vậy, chưa kể còn đến bar chơi đùa nữa.

Vì thế tôi càng tin chị Lưu chính là đạo diễn của cái âm mưu này. Chị ta đang lừa tôi!

Tôi nghĩ nếu tôi nắm được bằng chứng xác thật, tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt chị Lưu - kẻ ác nhân giết người không chớp mắt này!

Sau khi đến quán bar, Vương Đào đã đứng chờ tôi trước cửa, chúng tôi đến một góc nhỏ, Vương Đào gọi một ly cocktail còn tôi chỉ gọi một ly nước trái cây.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Vương Đào hỏi.

Tôi cũng hơi lo lắng nên không kể toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra cho Vương Đào nghe, mà chỉ hỏi anh ta:

"Nếu như tôi rời khỏi tòa nhà đó thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Vương Đào nhấp một ngụm rượu rồi nghiêm túc nói:

"Khả năng lớn nhất là như Vu Nhĩ, thần kinh bất thường sau đó sẽ tự sát. Có điều còn phải xem tình huống cụ thể của cậu. Vu Nhĩ là người tham lam, lại phạm vào cấm kỵ nên mới chết."

Tôi lạnh người.

"Nhưng anh ta chỉ nhặt tiền trong thang máy thôi mà, đổi thành người khác cũng sẽ không tự chủ được, chỉ bởi vì vậy mà hại chết người cũng quá vô lý!"

"Ma quỷ sẽ không nói đạo lý với con người đâu, hơn nữa Vu Nhĩ không chỉ tắt thang máy trễ mà còn đến hai khu vực cấm."

"Hai khu vực cấm nào?" Tôi thắc mắc.

"Một là tầng hầm, hai là tầng 14. Hai nơi này đều giam giữ những hồn ma cực hung ác, nhất là tầng 14. Nếu đến 12 giờ đêm mà có ai bước lên tầng 14 thì chắc chắn sẽ chết. Nếu tôi đoán không nhầm, hôm đó Vu Nhĩ nhặt tiền rồi bị thang máy đưa thẳng lên tầng 14." Vương Đào nói.

Tôi cảm thấy da gà đều đã nổi lên hết.

"Vậy tiền trong thang máy đó từ đâu ra chứ?"

"Đương nhiên là thứ bên trên cố ý bỏ vào, rồi cố ý để Vu Nhĩ lấy." Vương Đào bình tĩnh đáp xong rồi lại đột ngột hỏi tôi:

"Cậu chưa lên tầng 14 đúng không?"

Tôi ngây ra, sau đó nói những chuyện Ngô Nhất đã gặp phải lúc lên tầng 14. Vương Đào nghĩ một lúc mới mở miệng:

"Cậu quá ngây thơ rồi, tầng 14 là cấm địa, ngay cả tôi cũng không dám khinh thường. Giấy đỏ, nước, bút, cách truyền thống này sao tôi chưa từng nghe qua… Chờ đã, tôi hiểu rồi, Lưu Dung muốn lợi dụng cậu để kết âm hôn, đúng rồi, cậu không nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho cô ta biết đó chứ?"

Tôi “à” một tiếng.

"Nói rồi."

Vương Đào vỗ đùi.

"Người anh em, cậu thiếu cảnh giác quá rồi đó. Lưu Dung là người sử dụng tòa nhà này, vì để nhanh chóng gỡ vốn thị trường của nó mà cô ta đã từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng vì oán khí nơi này quá nặng, chấp niệm quá lâu, thuật sĩ bình thường cũng không có cách giải trừ. Sau này có một người thần bí chạy đến nói với Lưu Dung muốn giải quyết mấy thứ kỳ dị trong tòa nhà thì trước tiên cần xác định bên trong ẩn giấu bao nhiêu vật cực hung? Sau đó còn đưa ra một chủ ý tồi tệ, bảo nếu tìm thấy vật cực hung bên trong thì làm mai mối, cho kết hôn với người sống, người ta gọi là làm âm hôn với ma quỷ. Làm như vậy nói không chừng có thể khiến cho vật cực hung bên trong tiêu tan chấp niệm, đến khi đó dùng hung áp hung, để hung vật này cắn nuốt những hung vật khác, có thể đại công cáo thành. Cách này còn ác hơn cả tà môn ngoại đạo, không ngờ Lưu Dung vẫn đang sử dụng."

Nghe xong tôi chợt tỉnh ngộ, lập tức nói muốn đi tính sổ với Lưu Dung.

Vương Đào bèn kéo tôi lại.

"Giờ cậu không thể trở mặt với Lưu Dung được, cô ta đang nắm thóp của cậu, nếu như cô ta muốn hại cậu thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm một tên thuật sĩ lang thang nào đó dùng ngày sinh tháng đẻ của cậu làm chuyện kỳ quái. Đến khi đó cậu muốn chạy cũng không thoát được đâu."

"Vậy phải làm sao?" Tôi hỏi.

Vương Đào nói:

"Trong ba ngày, kết hôn càng sớm càng tốt!"

"Cái quỷ gì! Sao chị Lưu và Ngô Nhất nói với tôi là bảy ngày?!"

"Cậu ngu ngốc thật đấy, trong vòng bảy ngày thì người ta cũng đã giải quyết xong chuyện hết rồi, đến lúc âm hôn đã xong thì cậu chỉ còn nằm yên chờ xuống quan tài thôi."

Tôi hỏi Vương Đào:

"Rốt cục cô gái trên tầng 14 có lai lịch gì?"

Vương Đào lắc đầu, chỉ nói:

"Là một thứ rất lợi hại. Mà cách nói lợi hại này có rất nhiều loại, có lời truyền là vong hồn từ thời dân quốc. À thôi đừng đề cập tới cô ta nữa, tôi đang phát hoảng đây này!"

Tôi cười khổ.

"Người sợ phải là tôi mới đúng, anh sợ cái gì?!"

Vương Đào xua tay.

"Chuyện tôi có thể giúp cậu chỉ có thể như vậy, đúng rồi, tôi có một viên ngọc phù trừ tà, vật tốt dành cho cậu."

"Sao anh lại giúp tôi?" Tôi hỏi.

"Cậu quá ngây thơ, dễ bị người lợi dụng, tôi giúp cậu đồng thời cũng tự giúp mình." Vương Đào đáp.

Tôi không hiểu ý của anh ta.

Vương Đào uống cocktail xong liền đứng dậy.

"Tôi còn có việc gấp phải đi xử lý." Cuối cùng còn dặn dò tôi.

"Cậu đừng xử sự theo cảm tính, vì Lưu Dung đang nắm đằng chuôi. Giai đoạn hiện giờ nên nghĩ làm sao để rút lui toàn thây."

Trên đường về tôi thầm nghĩ là phúc không phải họa, mà là họa thì cũng không thể tránh. Theo cách nói của Vương Đào thì tôi chỉ có thời hạn ba ngày, nếu đến khi đó tôi không tìm được đối tượng kết hôn thì sẽ rơi xuống thế bị động.

Trở về ký túc xá, nằm nghỉ ngơi trên giường, đột nhiên tôi cảm thấy cuộc đời quá bi ai lạnh lẽo, rõ ràng tôi có thể trải qua cuộc sống của một người bình thường, kiếm tiền, đi học, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc đơn giản, đi làm rồi kết hôn sinh con. Chứ không phải là dấn thân vào con đường không lối về này!

Cứ thế mơ hồ chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy bên ngoài cũng đã tối rồi mà chưa ai quay về ký túc xá.

Tôi nghĩ thầm chắc có lẽ bọn họ đi ăn tiệc rồi nên liền trở mình ngủ tiếp. Nói cũng kỳ lạ, ngày đầu tháng 5 tương đối nóng ẩm nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh. Bật ngồi dậy đi đến tủ lấy chăn ra rồi lại cuộn mình ngủ tiếp.

Đang mơ màng thì chợt thấy sau gáy lạnh lạnh như có ai đang thổi vào từ phía sau.

Tôi giật mình muốn động đậy nhưng phát hiện toàn thân cứng đờ như bị bóng đè, không còn chút sức lực nào. Cố gắng dùng hết sức bình sinh để ngồi dậy, nào ngờ do dùng lực quá mạnh mà đầu tôi lại đập vào thành giường, đau đến mức muốn khóc.

Ngay lúc tôi đang ôm đầu mắng thầm thì bỗng có một bàn tay lạnh toát chụp vào vai tôi khiến tôi giật nảy mình, nghĩ không lẽ là đứa cùng phòng nào giở trò trêu tôi à? Tôi thấp giọng nói:

"Lão Trương, đừng đùa người ta như vậy, hôm nay ông đây mệt muốn chết, chỉ muốn đi ngủ thôi!"

"Anh à, là em đây." Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến suýt chút nữa dọa tôi ngã quỵ xuống đất.

Tôi quay đầu, quả thật nhìn thấy một gương mặt trẻ con đang bĩu môi, hai má lúm đồng tiền, cười cười nhìn tôi.

Tôi cố gượng cười hỏi:

"Sao em lại ở đây?"

Không ngờ cô bé lại thốt ra một câu:

"Anh ở đây nên em đến đây."

Tôi nuốt nước bọt, hoảng sợ đến cực điểm, mà đầu tôi giờ lại xuất hiện một cục u to như bánh bao khiến tôi đau muốn chết, mẹ nó đây thật sự không phải mơ! Hôm nay đúng là kỳ quái mà.

Tôi thở dài nói:

"Em gái, sao em có thể rời khỏi tòa nhà đó được vậy?"

Cô bé cười đáp:

"Là anh mang em ra mà."

Tiêu rồi, e rằng cô bé đã bám vào người tôi rồi.

"Sao có thể chứ. Ma quỷ không thể ra khỏi linh thang và cửa Dương Quan, trừ phi, em không phải là…" Tôi nói.

Cô bé bỗng vươn tay ôm lấy đầu tôi, nói nhỏ:

"Anh à, em có áo khoác của anh mà, anh quên rồi sao? Sau này anh đi đâu em đều có thể đi đến đó."

"Em có thể đừng quấn lấy anh nữa được không? Anh đã đủ xui xẻo rồi, có thể sống tiếp hay không cũng là vấn đề đấy. Em, còn cả Lưu Dung, rốt cục cả hai muốn làm gì anh hả?" Tôi nói.

Đối mặt với sự chất vấn của tôi, cô bé nhất thời không biết làm sao, cứ ngây ngốc nhìn tôi chằm chằm, hai mắt rưng rưng.

Tôi nói tiếp:

"Có phải các người đều muốn tôi chết đúng không? Em muốn tôi làm quỷ chết thay cho em, tôi nói không sai chứ?! Mà chị Lưu vì kiếm tiền đã hại chết mấy mạng người. Các người là đồ vô liêm sỉ! Em cũng đã chết rồi, sao không đi đầu thai đi, ở lại đây làm gì?"

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu, lửa giận trong mắt đang bừng cháy nhưng phút chốc đã bình tĩnh lại, im lặng run run, một lát sau cô bé mới nói:

"Anh, anh ném miếng ngọc đi đi."

Câu này của cô bé khiến tôi nhớ Vương Đào đã đưa tôi một miếng ngọc trừ tà. Tôi nhanh chóng lấy miếng ngọc ra.

"Em đi đi, còn không đi tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."

Cô bé mím mím môi.

"Anh hãy nghe em, miếng ngọc đó không tốt cho anh đâu!"

"Đây là ngọc trừ tà, chuyên dùng đuổi tà ma đấy, em sợ rồi chứ gì?" Tôi nói.

Cô bé lắc đầu.

"Em không sợ, em cũng không đi, em muốn nhìn anh."

Được lắm! Nếu vậy thì đọ sức chịu đựng đi xem ai thắng, chờ qua ba bốn tiếng xem cô bé có đi không!

Thực ra tôi còn một thắc mắc, tuy trong phòng chỉ có một mình tôi nhưng sao bên ngoài cũng im ắng đến đáng sợ vậy, ngoài hành lang không hề có tiếng bước chân. Tôi còn hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác rồi nhưng rõ ràng mọi thứ đang diễn ra rất chân thật.

Đúng rồi. Quỷ Đá Tường!

Ngô Nhất từng nói cậu ta đã gặp Quỷ Đá Tường lúc ở lầu 14, hơn nữa còn làm cậu ta bị mất một cánh tay. Lúc đó tôi không tin nhưng giờ có chút nổi da gà rồi.

Lúc nhỏ tôi có nghe mấy người lớn tuổi nói, nếu gặp Quỷ Đá Tường thì chỉ cần cắn vào ngón giữa là có thể giải được.

Không cần biết có tác dụng hay không, cứ thử rồi sẽ biết. Lần này khiến tôi đau đến sắp ngất đi, người xưa nói mười ngón liền tâm không sai chút nào.

Nhưng Quỷ Đá Tường trước mặt tôi vẫn không biến mất, đến khi tôi lấy lại tinh thần thì cô bé đứng cách chỗ tôi không xa lại đang nhìn tôi một cách quái dị, nhỏ giọng nói:

"Anh ném miếng ngọc đi rồi dùng nước bọt bôi lên mắt thì có thể thấy rồi."

Tôi có chút dao động, nếu quả thật miếng ngọc trừ tà này có tác dụng thì cô bé sẽ không thể đến gần tôi được. Suy nghĩ một chút, tôi liền đặt nó ở một nơi tôi có thể với tới được.

Lại nhìn sang cô bé nhưng tôi không thể đọc ra được gì trên gương mặt đó. Dựa theo cách cô bé nói mà làm theo, đến khi mở mắt ra tôi liền hít vào một hơi xém chút là sặc.

Xung quanh vô cùng hoang vắng, hàng đống những ngôi mộ nhô lên trước mặt. Mà tôi lúc này tôi đang ôm một tấm bia mộ vô danh ở bãi tha ma!

Tôi sắp sụp đổ, thần kinh căng chặt như muốn đứt, bỗng nghe được một câu:

"Anh à, anh còn có em mà, đừng sợ.”