Chương 5: Tiền Mua Mạng - Tòa Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Tôi hỏi cô bé vì sao?

Cô bé đáp:

"Nơi này không có ai là tốt đâu, anh hãy nghe em, Lưu Dung muốn hại anh đấy!"

Đầu óc tôi đột nhiên ù đi như bị dìm vào nước, cảm thấy mờ mịt như đi trong sương mù. Tòa nhà này nhất định đang ẩn giấu những bí mật không muốn cho người biết. Mà những người khác dường như đều biết là gì, chỉ có mình tôi là bị người lợi dụng.

Tôi hỏi cô bé:

"Anh thế này thì làm sao có thể trốn thoát chứ?"

"Nếu như anh có thể cố gắng sống đến lễ ma quỷ năm sau, linh thang khởi động lại, cửa Dương Quan mở ra thì anh có thể đi rồi." Cô bé nghiêm túc nói.

Tôi lại hỏi tiếp:

"Vương Đào và Lưu Dung, rốt cuộc anh nên tin ai đây?"

Bỗng nhiên cô bé theo cầu thang nhảy xuống phía dưới rồi chạy đi, tôi đang muốn hỏi tiếp thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói:

"Cậu đang làm gì vậy?"

Tôi sững người, là chị Lưu, tôi hơi hốt hoảng, nghĩ thầm sao cô bé kia vừa thấy chị Lưu đến thì đã chạy mất rồi?

Đương lúc suy nghĩ, chị Lưu đi đến rồi đánh tôi một cái khiến tôi tỉnh người.

"Mắt cá chân của tôi bị trật rồi nên muốn nghỉ ngơi một lát."

Chị Lưu ân cần hỏi tôi:

"Cậu không sao chứ? Nếu không ổn hai chúng ta nhanh chóng đỡ cậu ấy xuống?"

"Không cần đâu, đi chút nữa là đến nơi rồi mà." Tôi đáp xong liền tiếp tục đi.

Khoảng thời gian sau đó chúng tôi đều im lặng, tôi đương nhiên không biết chị Lưu nghĩ gì, nhưng trong lòng tôi đã hạ quyết định không thể dễ dàng tin người khác nữa.

Chị Lưu không phải người tốt, điều này là chắc chắn, nếu là người tốt thì đã không lừa tôi đến đây.

Liên tiếp đã có ba nhân viên chết ở nơi này, sao chị ta còn tiếp tục tuyển người, lại còn lừa tôi đến đây. Nếu không phải lão Trương và mấy người khác phát hiện ra, Vương Đào lại nói những bí mật kia thì có phải tôi đã ngu ngốc bán mạng cho chị ta rồi không. Mà có khi đến tận lúc chết rồi cũng không biết trong đây có âm mưu không muốn người biết hay không nữa.

Đột nhiên chị Lưu mở miệng.

"Cậu không hỏi tôi đã phát hiện được gì sao?"

Tôi ngây người vài giây rồi nói:

"Nếu chị muốn nói với tôi thì tự nhiên sẽ nói thôi."

Chị Lưu hiếm khi nở nụ cười.

"Nhìn không ra cậu rất thông minh, tôi đã lấy giấy đỏ và nước mà Ngô Nhất để lại, trên giấy có một hàng chữ."

Tôi sững sốt.

"Là chữ gì?"

"Là một hàng chữ số." Chị Lưu đáp, lại hơi dừng một chút mới tiếp lời.

"Đúng rồi, cậu sinh ngày mấy vậy?"

Nghe thấy câu hỏi này tôi bỗng giật mình, chợt nhớ đến lời cô bé, tôi quay sang nhìn chị Lưu. Vẻ mặt chị ta không có chút biểu hiện nào là đang cố ý che giấu, mà chỉ là cúi đầu nhìn tờ giấy đỏ trong tay. Nhìn thế nào cũng đều giống như một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong lúc vô tình.

Tôi ngáp một cái, cười đáp:

"Chị hỏi cái này làm gì?"

Chị Lưu mới nói:

"Hàng số này có lẽ là sinh nhật của một người. Tôi đang nghi không biết có phải của cậu không?"

Tôi lập tức dừng lại bảo chị ta đưa tôi xem xem. Chị Lưu mở tờ giấy đặt trước mặt tôi:

'197763.'

Tôi gật đầu.

"Đích xác là sinh nhật. Ngày 3 tháng 6 năm 77."

"Ngày sinh này không xê xích nhiều với cậu. Là sinh nhật của cậu à?"

Tôi không đáp mà hỏi lại:

"Chữ số trên giấy đỏ là ai viết?"

Chị Lưu lắc đầu.

"Nhất định không phải Ngô Nhất viết."

Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, trong tòa nhà này trừ Ngô Nhất ra thì không còn người nào nữa. Vậy hoặc là cô bé kia, hoặc là cô gái áo trắng tôi từng gặp. Nhưng một hàng số ngày sinh viết trên giấy đỏ này là ý gì? Sao chị Lưu lại quan tâm đến ngày sinh của tôi như thế?

Đáp án này chỉ có thể chờ khi Ngô Nhất tỉnh lại mới biết được. Chúng tôi đỡ Ngô Nhất lên ghế sô pha trên phòng giám sát, chị Lưu đun chút nước sôi, còn tôi phụ trách xoa bóp người. Tôi định gọi 120 nhưng chị Lưu không đồng ý vì cho là Ngô Nhất không có gì đáng ngại, chờ xe cấp cứu đến thì Ngô Nhất cũng đã tỉnh rồi.

Khoảng 1 tiếng sau, Ngô Nhất mới từ từ chuyển tỉnh, chị Lưu đi đến đầu tiên, hai người kề tai nói nhỏ mấy câu, bọn họ có ý không muốn tôi nghe thấy. Lát sau Ngô Nhất vẫy tay bảo tôi đến.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

Ngô Nhất chỉ chỉ cánh tay trái của mình rồi nói:

"Tay trái của tôi mất rồi."

Tôi cau mày, cười khổ.

"Cậu đùa gì vậy, tay trái của cậu không phải vẫn còn nguyên đó sao?"

Ngô Nhất lắc đầu.

"Hôm qua sau khi tôi đặt giấy bút và ly nước rồi chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên vấp phải thứ gì đó, khi ấy tôi đau đến mức không đứng dậy nổi, mà thấy đã không còn thời gian nên tôi gửi tin cho cậu bảo cậu đi trước. Sau khi cậu đi tôi liền nghĩ cách đến cạnh cầu thang, nhưng vừa đến nơi thì đã bị người đẩy ngã xuống, đến khi nhìn lên thì thấy một cô gái cầm dao chém xuống cánh tay tôi. Vì quá đau nên tôi đã ngất đi, khi nãy tỉnh lại mới phát hiện tay trái đã không còn cảm giác."

Tôi có chút không tin.

"Có khi là ảo giác của cậu thôi, tay của cậu vẫn còn nguyên đây này, sao có thể không có cảm giác được chứ. Có thể là do trong khoản thời gian cậu hôn mê máu không vận chuyển được lên não nên mới xảy ra tình huống như vậy."

Cậu ta cười nói:

"Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ đã gặp phải Quỷ Đả Tường rồi. Cánh tay của tôi nhất định là do con quỷ đó chặt. Đúng rồi, cậu mang tờ giấy đỏ với ly nước hôm qua cho tôi xem xem."

Ngô Nhất dùng một tay chống người ngồi dậy, nhìn cậu ta không giống giả vờ nhưng tôi không dám tin tưởng, tay trái của cậu ta vẫn còn nguyên trên người, sao có thể nói mất là mất chứ.

Ngô Nhất nhìn hàng chữ trên giấy đỏ thì có hơi ngạc nhiên, lại cầm lấy ly nước nhìn một lúc liền hít một hơi sâu:

"Hàng chữ số được viết trên tờ giấy đỏ này là ngày sinh, tôi đoán… là… là nữ quỷ ở tầng 14 muốn kết âm hôn với cậu."

"Cái gì?!" Tôi la lên xém chút là ngã ngồi xuống đất.

"Cậu có thể nhìn ra nhiều thông tin như vậy từ một ly nước à?"

Ngô Nhất gật đầu.

"Đây không phải nước bình thường mà là nước để qua đêm. Nước là thứ tinh khiết nhất trong tự nhiên, nước để qua đêm có thể thể hiện ra vài thứ mà người thường không thấy được, còn ngày sinh tháng đẻ không phải chính là hai bên gia đình dùng để phê ngày thành hôn ở thời xưa sao?"

Tiếp đó chị Lưu lại nói với Ngô Nhất gì đó, đều là những thứ tôi nghe không hiểu, tôi ngây người ngồi bên cạnh, tâm loạn như ma. Cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày nay cứ như một câu chuyện ma, lúc nghe đến hai chữ 'âm hôn' tôi gần như sụp đổ mà hét lên:

"Giờ tôi nên làm gì đây hả?"

Ngô Nhất nói:

"Có hai cách, một là chọn giờ lành ngày cát cử hành hôn lễ. Hai là trong bảy ngày cậu phải tìm một người rồi nhanh chóng kết hôn, càng nhanh càng tốt."

Tôi trợn trừng mắt, cách thứ nhất là tuyệt đối không thể. Sao tôi có thể kết hôn với một con ma được chứ? Chưa bàn tới chuyện quá kinh dị, chỉ sợ… người ma khác đường. Vậy tôi sau này há chẳng phải là một cái xác sống sao? Còn về cách thứ hai, đừng nói là trong bảy ngày, cho dù là bảy mươi ngày cũng rất khó tìm được người kết hôn nhanh với tôi!

"Cậu đừng gấp, không chừng còn có cách khác. Nói vậy ngày sinh trên tờ giấy đỏ này không phải là của cậu à. Vậy rốt cục sinh nhật của cậu là bao nhiêu?" Chị Lưu hỏi.

Tôi ôm đầu nói:

"Ngày 4 tháng 4 năm 79."

"Là âm lịch sao?"

"Phải." Tôi vô lực gật đầu.

Lúc Ngô Nhất và chị Lưu đi, tôi đặc biệt chú ý tay trái của Ngô Nhất luôn buông thõng xuống giống như trật khớp. Tôi quan sát hồi lâu phát hiện cậu ta không phải giả vờ.

Sự thật chứng minh, cánh tay của Ngô Nhất hoặc là trật khớp, hoặc là như những gì cậu ta từng nói, dù tôi tình nguyện tin tưởng điều đầu tiên hơn nhưng thứ càng khiến tôi sợ hãi chính là những chuyện Ngô Nhất kể lại.

"Đừng sợ, tuy rằng chuyện này là do cậu quên tắt điện thang máy lần trước tạo thành nhưng không có nghĩa là không có cách giải quyết. Cậu cứ về nghỉ ngơi cho tốt, tôi và Ngô Nhất sẽ nghĩ cách." Chị Lưu an ủi tôi.

Tôi bán tín bán nghi, nếu chị Lưu thật sự muốn giúp tôi thì nên nói rõ sự thật với tôi từ đầu, chị ta che giấu lâu như vậy, giờ bị tôi phát hiện nhất định đã có tính toán riêng của mình. E là chuyện này phải tự dựa vào chính tôi thôi. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là về ba mẹ đang ở quê, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến gia đình, sau đó tôi lại nghĩ đến Vương Đào.

Từ tình hình hiện tại xem ra, Vương Đào là một trong những người biết chuyện gì đó, nhất định anh ta còn nhiều bí mật không nói cho tôi biết. Rõ ràng vào ngày đầu tiên tôi nhận việc chị Lưu đã từng nói có ba việc cần chú ý nhưng lại chỉ nói hai việc, sao lại phải giữ việc còn lại? Tôi có cảm giác chị Lưu đang dẫn dắt tôi làm chuyện gì đó.

Cô bé kia bảo tôi cẩn thận với chị Lưu, Vương Đào cũng bảo tôi đừng tin lời chị Lưu, nếu hai người họ không đồng mưu thì chuyện liền không kỳ lạ nữa.

Trước khi liên lạc với Vương Đào tôi quyết định tự mình tìm manh mối. Tôi gọi cho Tiểu Kiều bảo cậu ta tìm thông tin liên lạc gia đình của người nhân viên cuối cùng đó, tôi không thể cứ lại ngu ngốc bị người khác dắt mũi nữa.

Tên của người nhân viên đó là Vu Nhĩ, 26 tuổi, Tiểu Kiều nói gia đình người này rất khó khăn, còn có một cậu em mới 15 tuổi đang học cấp 2, ba mẹ làm thuê bên ngoài quanh năm. Nếu muốn biết chi tiết tình hình thì chỗ cậu chàng này có vẻ đáng tin hơn.

Tiểu Kiều lái xe chở tôi đến trường cấp 2. Lúc gặp em trai của Vu Nhĩ cả hai chúng tôi đều sững sờ, cậu bé đó vậy mà lại là một người câm. Ngay lúc tôi định từ bỏ thì em trai Vu Nhĩ viết một tờ giấy rồi đưa cho tôi. Mắt tôi sáng lên, nhanh chóng đọc nội dung trên đó.

'Khoảng thời gian lúc anh của em đi làm thì tinh thần có chút bất thường, buổi tối hay tự lẩm bẩm một câu: Sao anh ta không cứu tôi?'

Tôi vội hỏi:

"Anh ta là ai?"

Cậu bé lắc đầu, viết:

'Em không biết, trước khi anh em bị đưa vào bệnh viện đã từng nửa ngốc nửa điên nói với em: Lưu Dung đã lừa anh ấy, lừa hết tất cả mọi người, chị ta còn tìm anh ấy đòi ngày sinh tháng đẻ.'

Tôi sững người, như sấm sét giữa trời quang.

Tôi hỏi cậu bé:

"Anh nghe người ta bảo anh của em đã nhặt được một khoản tiền?"

Mặt cậu bé hiện lên vẻ sợ hãi:

'Đã giao nộp rồi, các anh không phải chủ nợ đó chứ, em không có tiền đâu!'

"Đừng sợ, anh chỉ muốn biết sự thật thôi, chuyện này với anh mà nói vô cùng quan trọng. Em có thể nói những thứ khác về anh của em cho anh không?"

Đứa bé ngập ngừng một lúc mới viết:

'Anh của em nói đó là tiền mua mạng, anh ấy phát hiện được trong một lần tắt điện thang máy, kết quả vì nhặt tiền mà làm lỡ thời gian tắt điện. Anh ấy còn nói đó là linh thang, dùng để chở ma. Em cũng chỉ biết có bấy nhiêu. Lời của một người điên các anh vẫn tin sao, ngay cả cảnh sát cũng nói anh ấy có dấu hiệu của bệnh tâm thần.'

Tôi sững người, cả nửa ngày mới phản ứng lại, lấy một trăm đồng trong túi ra đưa cho cậu bé.

"Thật ra anh và anh của em là đồng nghiệp, tiền này em cứ giữ lại mua đồ dùng học tập, cố gắng học cho tốt nhé."

Sau khi tách khỏi Tiểu Kiều tôi lập tức gọi ngay cho Vương Đào. Tôi muốn thử xem có thể moi được chút gì từ chỗ Vương Đào không.