Chương 4: Đừng Lên Tầng 14 -Toà Nhà Kì Dị Ở Thành Đông

Giọng của Vương Đào rất trầm, bớt đi phần đùa cợt ngày đó, nghiêm túc nói:

"Chắc là cậu cũng biết trong tòa nhà này có thứ không sạch sẽ rồi nhỉ? Muốn sống thì đừng bao giờ lên tầng 14, chọc giận kẻ trong đó thì không ai có thể cứu được cậu đâu. Lời nguyền này đã bắt đầu rồi, chỉ có cậu mới điều khiển được linh thang, nếu như có ngày nó không được ngừng đúng giờ thì cậu chết chắc!"

Tôi hỏi lại câu vừa rồi:

"Anh là người hay ma? Sao chị Lưu phải lừa tôi?"

Vương Đào thở dài.

"Tôi không phải ma, và ma cũng không thể rời khỏi linh thang. Quả thật tôi đã lợi dụng cậu để giúp tôi thoát thân, nhưng tôi chắc chắn với cậu, tôi sẽ không hại cậu. Người anh em, nghe tôi không sai đâu. Lưu Dung này rất tâm cơ, cậu đừng nghe cô ta nói. Còn nữa, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì nhớ phải gọi tôi."

Tôi sững người, do quá căng thẳng mà suýt chút không cầm được điện thoại. Cảm thấy Vương Đào sắp cúp máy, tôi vội hỏi:

"Anh có quen cô bé ở tầng 3 không? Tầm 16 - 17 tuổi. À đúng rồi, còn có cô gái áo trắng ở tầng 14 nữa."

Vương Đào im lặng hồi lâu, tôi còn tưởng là anh ta đã cúp máy rồi, phải gọi vài tiếng, anh ta mới nói:

"Cô bé kia không phải người, mà cô gái đó tôi không dám tiết lộ, theo lý cô ta không dễ ra khỏi cửa đâu, có điều… tóm lại cậu cách cô ta xa chút. Tôi nói với cậu nhiều vậy là để cậu biết bên trong có thứ cậu không thể đắc tội được đâu. Nhớ kỹ lời tôi, tầng 14, không thể lên!"

Vừa tắt điện thoại, tôi liền cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm. Rốt cuộc Vương Đào có phải ma hay không? Câu hỏi này cứ luẩn quẩn khiến tôi rất đau đầu. Chị Lưu thì nói phải, mà bản thân anh ta lại không thừa nhận.

Nghĩ đến đây, tôi thật sự không thể tin nổi mình đang trao đổi vấn đề với một con ma! Tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Mắt thấy đã sắp đến 12 giờ đêm mà tôi thì còn đang do dự nên làm sao bây giờ?

Trở về phòng giám sát, Ngô Nhất vẫn ngồi một chỗ như ban đầu, thấy tôi quay lại mà cậu ta cũng không lên tiếng. Hai chúng tôi liếc nhìn nhau rồi mỗi người đều tự làm việc của mình.

Đến 11 giờ 50, Ngô Nhất đột nhiên nói:

"Đến giờ rồi, cậu còn chưa lên tầng à?"

Tôi giật bắn mình, cảnh giác hỏi:

"Sao cậu biết tôi phải lên tầng? Chị Lưu nói với cậu à?"

Ngô Nhất lắc đầu rồi lại gật đầu:

"Trước khi cậu quay lại thì tôi đã xem hết camera theo dõi rồi, kể cả những đoạn phim đã bị xoá, tôi không bỏ sót cái nào. Hơn nữa chị Lưu có nhắc với tôi chút chuyện, nên lúc cậu vào tôi thấy có cầm theo giấy bút và ly thì đã hiểu rồi. Vì phương pháp này là tôi chỉ cho chị Lưu mà."

Tôi ngây người, nhanh chóng hỏi cậu ta như vớ được cọng rơm cứu mạng.

"Giờ tôi nên làm gì đây, vừa nãy người đàn ông kia vừa gọi cho tôi bảo đừng lên tầng 14, nếu không sẽ mất mạng."

Ngô Nhất nói:

"Cậu đừng lo, chút nữa tôi lên đó với cậu, đến tầng 14 cậu không cần ra khỏi thang máy, để tôi đem mấy thứ đó ra sau đó chúng ta nhanh chóng đi xuống là được."

Tôi vô cùng cảm kích nhưng vẫn hỏi cậu ta:

"Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Ngô Nhất không chút cảm xúc đáp:

"Nhận tiền của người, giúp người tiêu tai, chị Lưu đã đưa tôi một khoản tiền, những thứ này đều là chuyện tôi nên làm."

Tôi kích động thốt lên:

"Thì ra cậu là đạo sĩ à."

Ngô Nhất khó hiểu nhìn tôi.

"Bây giờ còn có đạo sĩ gì nữa chứ, tôi không phải đạo sĩ, tôi xem phong thủy thôi. Phương pháp khi nãy nói cho cậu là một phương pháp truyền thống. Giấy bút là đồ chuẩn bị cho thứ bên trong. Đôi khi ma quỷ không thể giao tiếp trực tiếp với người. Mà ly nước chính là mục đích đến của cậu, vì ly nước là kính vật, như vậy sẽ không có vẻ quá đột ngột, để họ biết cậu không có ý mạo phạm, chỉ là muốn biết ý của họ. Đặt đồ ở đó, sáng hôm sau chúng ta sẽ đến lấy, và chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ rõ."

Tôi hỏi Ngô Nhất:

"Thứ này có tác dụng sao?"

Ngô Nhất mất kiên nhẫn nói:

"Tôi cũng không biết, cứ thử đi."

Ngô Nhất đứng dậy.

"Chúng ta đi thôi."

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 56 phút rồi, tôi đứng dậy đi theo Ngô Nhất. Hai chúng tôi nhanh chóng vào thang máy, ấn nút. Trong lúc đó, tim tôi như sắp vọt lên cổ họng.

Thang máy nhanh chóng chạy lên trên, toàn thân tôi đều căng thẳng.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, Ngô Nhất bảo tôi ấn nút giữ, đứng yên bên trong chờ cậu ấy.

Tôi nhìn chăm chăm vào đồng hồ, hình như chỉ còn vài phút cho Ngô Nhất.

Đã đến 12 giờ nhưng Ngô Nhất vẫn chưa quay lại. Tôi thầm nghĩ không phải đã xảy ra gì ngoài ý muốn rồi đó chứ. Đúng lúc này di động của tôi bỗng vang lên, là tin nhắn được gửi từ số lạ.

'Cậu đi trước đi, không cần lo cho tôi.'

Toàn thân tôi run lên, số này là của Ngô Nhất. Lúc vừa gặp mặt chúng tôi đã trao đổi số điện thoại cho nhau, chỉ là khi đó tôi cũng không để tâm nên đã quên lưu lại. Tôi nghĩ tám phần là Ngô Nhất đã gặp chuyện gì rồi. Vương Đào nói tầng 14 là nơi nguy hiểm xem ra không sai chút nào. Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi càng gấp gáp. Ngô Nhất lên đây là vì tôi, nếu tôi cứ bỏ đi như vậy thì không phải quá không nghĩa khí sao? Nhưng mà chờ ở đây cũng không giúp được gì.

Tôi liều mạng ấn chặt nút thang máy, tim như bị treo lên không trung.

Đột nhiên, một bóng người mặc đồ màu đỏ tiến đến. Tôi kinh hãi lùi lại mấy bước, tay cũng tuột khỏi nút thang máy. Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tôi vô thức muốn bấm giữ thì một giọng nói vang lên:

"Anh ơi, mau chạy đi, anh không cứu được anh ấy đâu."

Tôi nhanh chóng quay đầu tìm kiếm thì thấy một gương mặt quen thuộc. Cô bé đó kiên định nhìn tôi.

Tôi cũng không quan tâm cô bé có phải ma quỷ hay không, vội vàng hỏi:

"Em có thấy Ngô Nhất đâu không? Rốt cục trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô bé cau mày, nhìn tôi như đang thương hại.

"Đã 12 giờ rồi, anh đừng để ý nhiều nữa, nhanh đi đi, nếu không đi thì linh thang sẽ mất khống chế đấy."

Thang máy dưới tình huống không ai ấn nút lại đột nhiên ngừng ở tầng 3. Cô bé nhảy ra ngoài, còn không quên quay đầu nói với tôi:

"Anh này, áo của anh tạm thời em không trả lại được không?"

Tôi biết rõ mình nên đòi lại nhưng đột nhiên lại không nói được gì. Sau khi cửa thang máy đóng lại thì tiếp tục chạy thẳng xuống tầng 1. Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức chạy đi tắt nguồn điện thang máy.

Mệt mỏi ngồi phịch xuống đất hít một hơi lạnh, lúc này chuông điện thoại của tôi bỗng vang lên, tôi tưởng là Ngô Nhất nhưng khi bắt máy lại là giọng của chị Lưu. Cô ấy kích động hỏi tôi:

"Giờ cậu đang ở đâu đấy?"

Tôi nói:

"Đang ở kế thang máy."

Cô ấy sợ hãi bảo:

"Không được lên tầng 14, sẽ xảy ra án mạng đấy."

Tôi bùng nổ.

"Mẹ nó, sao giờ chị mới nói, Ngô Nhất đang bị kẹt trên đó chưa rõ sống chết kia kìa."

Chị Lưu không để tâm lời tôi mắng mà chỉ bảo:

"Cậu chờ ở đó, tôi sẽ đến ngay bây giờ."

Đến 3 giờ sáng thì chị Lưu mới chạy đến.

"Sao chị đến trễ vậy?"

"Dù có đến thì tôi cũng không thể mở cửa. Từ 12 giờ đến 2 giờ sáng là giai đoạn nguy hiểm." Chị Lưu đáp.

Tôi nghĩ thầm, mẹ nó chị tiếc mạng mình quá nhỉ, vậy mà lại đẩy tôi vào trong mương.

Sau khi chị Lưu đến liền bảo lên lầu xem thử.

"Chị không sợ à?"

"Sợ cái gì. Giờ này gà cũng gáy hết rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì?" Chị Lưu đáp.

Tôi cười lạnh. Mẹ nó thì ra chị ta đã tính xong hết rồi.

Chúng tôi đi thang bộ, nhờ vậy tôi đã có thể nhìn thấy dáng vẻ nguyên bản của tòa nhà này. Trừ tầng 1, các tầng khác đều đầy bụi bặm như đã rất lâu chưa được vệ sinh.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu Ngô Nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, sau đó mặc kệ luôn cái lời nguyền quỷ quái gì, tôi nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Lúc đến tầng 14, chị Lưu thở hổn hển nói:

"Đến nơi rồi, cậu phải theo sát tôi đấy."

Tầng 14 không có đèn, phong cách trang trí bên trong có chút cổ xưa, trước cửa có hai cái bình phong có hoa văn được thêu thủ công.

Lúc tôi đang vô cùng tò mò về căn phòng đó thì chị Lưu hét lên gọi tôi. Tôi quay đầu nhìn sang thì thấy chị Lưu đang ngồi xổm bên cạnh một người. Tôi nhanh chóng đi qua, phát hiện là Ngô Nhất. Lúc này cậu ấy đang nằm sõng soài trên đất, gương mặt tiều tụy, không chút cử động.

"Cậu ta chỉ bị ngất xỉu, không có trở ngại gì. Cậu cõng cậu ta xuống trước, tôi sẽ theo sau." Chị Lưu bảo.

Tôi nhanh chóng làm theo, cõng Ngô Nhất, cẩn thận từng bước, vì cầu thang đã lâu không được vệ sinh nên mặt đất có một lớp bụi rất dày cộng thêm ánh đèn mờ ảo, tôi rất sợ chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ ngã chổng vó.

Đi được vài tầng, tôi đột nhiên cảm thấy dường như có người đang đi theo phía sau. Tôi tưởng là chị Lưu nên hỏi cô ấy có phát hiện được gì không. Chị Lưu không nói lời nào, một lúc sau chợt có bàn tay kéo lấy áo mình. Tôi sững người, quay đầu nhìn thì phát hiện đó là cô bé ở tầng 3.

Tôi bị dọa một phen, chân như bị đóng đinh, cô bé đó tiến đến ôm lấy tôi.

Tôi cảm thấy như tim tôi sắp bay khỏi lồng ngực, nuốt khan hỏi:

"Em muốn làm gì?"

Cô bé đó cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chăm tôi.

"Xin lỗi, dọa anh rồi."

Nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của cô bé, nỗi sợ trong lòng tôi cũng giảm đi phần nào. Nghĩ thầm dù cô bé có là ma thì một đứa nhỏ thế này có thể làm gì một anh chàng trưởng thành như tôi. Nghĩ đến áo mình vẫn còn ở chỗ cô bé, tôi vừa tự an ủi mình vừa hít một hơi lạnh.

"Áo khoác của anh có phải vẫn ở chỗ em không? Khi nào thì em trả cho anh?"

Chị Lưu từng nói ma quỷ có thể từ khí vị, vật tùy thân mà tìm được người. Cái áo của tôi bị cô bé này mang đi đến giờ vẫn chưa trả lại tôi. Nếu muốn thoát khỏi cô bé thì nhất định phải lấy áo về.

Cô bé này bình thường cũng không có ác ý với tôi. Lấy hôm qua làm ví dụ, cô bé đột nhiên xuất hiện trong thang máy, còn nhắc tôi mau chạy đi nữa.

Cô bé nghe tôi hỏi thì mím môi.

"Em sẽ trả anh nhanh mà, chỉ vài ngày nữa thôi."

Tôi nhất thời không biết nói gì.

"Anh một nghèo hai trắng, lại không có tiền, rốt cuộc em muốn gì ở anh chứ? Thế này đi, nếu em tha cho anh, em có tâm nguyện gì anh đều sẽ cố gắng hoàn thành giúp em."

Trước đây xem phim kinh dị, những người bị ám thường là do có tâm nguyện, hoặc là kẻ đã làm chuyện không thể tha thứ. Nói chung là sau khi giúp hồn ma hoàn thành ước nguyện thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Từ nhỏ tôi đã sống ở nông thôn, đừng nói giết người phóng hỏa, ngay cả trộm ngô nhà người khác tôi cũng chưa từng làm!

Cô bé bỗng che miệng cười, dáng vẻ này nhìn rất đáng yêu nhưng trong cảm nhận của tôi thì chỉ có ớn lạnh.

Đột nhiên cô bé lại khụ một tiếng, kiên quyết nói:

"Anh, nếu Lưu Dung hỏi ngày sinh tháng đẻ của anh thì tuyệt đối đừng cho chị ta biết."