Tôi hỏi lão Trương:
"Làm sao anh biết được?"
Lão Trương đáp:
"Lúc anh nhìn thấy bài báo này thì vô cùng hoảng sợ. Anh liền bật máy tính lên tìm kiếm thử, kết quả có một số bài đã bị chặn rồi, trong đó nói Thành Đông có một tòa nhà kỳ quái có niên đại đã rất lâu, cơ bản thì cứ 2 - 3 năm sẽ được cải tạo một lần nhưng cư dân chuyển đến không tới mấy ngày thì đều chuyển đi, hoặc là xảy ra sự cố. Sau đó cảnh sát can thiệp nhiều lần nhưng đều bỏ mặc, có hộ dân lúc chuyển đi đã nói bên trong thực sự có ma quỷ quấy phá."
Lão Trương tiếp tục nói:
"Anh đã kiểm tra lai lịch của tòa nhà này, và cũng có hỏi mấy người bạn học ở địa phương, họ đều nói tòa nhà này đã bị niêm phong từ thời dân quốc. Đến lúc xây dựng đất nước, theo giá đất tăng nhanh, càng ngày càng có nhiều người nhìn trúng giá trị thị trường của nơi này nên đã bắt đầu cải tạo mới, nhưng kết quả đều tiêu tốn rất nhiều tiền mà không được gì, bởi vì nơi này quả thật người không thể ở được."
Mặc kệ cô bé hôm qua tôi gặp phải có phải là thứ bẩn hay không, tôi cũng không dám tiếp tục đến nơi đó làm nữa rồi. Tôi nhờ bạn cùng phòng lên mạng tra thử xem có người nào tên là Vương Đào là ông chủ công ty trang trí sửa chữa không.
Có phải anh ta có liên quan đến trận hỏa hoạn đó không, hoặc là nói, có phải anh ta cũng đã chết rồi không!
Bạn cùng phòng của tôi lắc đầu, nói không có người nào như vậy. Sau đó chúng tôi lại tra danh sách những người đã chết được đăng trên báo, khi xác nhận không có tên Vương Đào tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lập tức gọi điện cho chị Lưu, bảo rằng tôi không thể tiếp tục làm việc ở nơi đó nữa, mà ngạc nhiên là chị Lưu không hỏi tôi lý do tại sao, nhưng như vậy càng khiến tôi chắc chắn cô ấy biết rõ tình hình hơn tôi, chỉ có điều cứ luôn che giấu tôi.
Chị Lưu điềm nhiên nói:
"Đã quá muộn rồi."
Tôi không quá hiểu ý của cô ấy. Chị Lưu bình tĩnh nói:
"Trước mất chúng ta không nói đến chuyện đã ký hợp đồng. Có phải trước đó cậu đã tắt điện thang máy trễ không?"
Tôi có hơi chột dạ, lẽ nào cô ấy muốn nắm cái thóp chuyện tôi không chuyên tâm trong công việc để đe dọa?
Tôi nghiến răng nói:
"Phải thì làm sao nào?"
Chị Lưu cười cười.
"Tôi đang muốn cứu cậu đấy, nhưng cậu đã phá hoại quy tắc, cho dù thả cậu đi, bọn họ cũng sẽ không tha cho cậu, đây là lời nguyền, cậu có trốn cũng không thể trốn."
Tôi khó hiểu hỏi:
"Bọn họ là ai?"
Chị Lưu nói:
"Có lẽ cậu cũng đã biết được chút gì đó nên tôi cũng không giấu giếm nữa. Nếu như cậu làm theo yêu cầu của tôi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện úp sọt thế này. Nhưng cậu không chỉ quên tắt điện thang máy mà còn thả đi thứ không được thả!"
Tôi giật mình, hỏi cô ấy rốt cuộc là có ý gì?
Chị Lưu chầm chậm nói:
"Tòa nhà này của chúng ta đã chết rất nhiều người từ khi đất nước được xây dựng lại, ngoài cảnh sát ra, cũng đã tìm rất nhiều thầy phong thủy đến xem. Nhưng không những không có hiệu quả mà còn phản tác dụng. Kể từ sự cố vào năm ngoái, đã không còn ai dám ở trong tòa nhà này nữa. Để tôi nói cho cậu biết, cái thang máy đó không phải là thang máy bình thường, là linh thang. Cửa chính cũng không phải là cửa bình thường mà là cửa Dương Quan. Tầng trên xác thực có thứ không sạch sẽ, nhưng nếu giữ tốt linh thang nhất định bọn họ không thể xuống được. Đây cũng là lý do vì sao phải tắt điện thang máy đúng 12 giờ đêm. Mà cửa chính là đường duy nhất thông đến dương gian. Cậu tự nghĩ lại xem, có phải hôm qua cậu đã thả đi thứ gì không?"
Đầu tôi nhất thời to ra, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Có một người đàn ông tên là Vương Đào, lúc đầu nhờ tôi mở cửa phòng giúp anh ta, sau đó chúng tôi cùng đi xuống thang máy, nói chuyện được một lúc thì anh ta rời đi. Cửa, xác thật là tôi mở giúp anh ta. Nhưng theo ý của chị, nếu anh ta là thứ bẩn thì sao đi thang máy cùng tôi được chứ? Tôi nhớ không lầm thì khi đó còn chưa đến 12 giờ. Mà lúc anh ta xem chỉ tay cho tôi, trên tay vẫn có độ ấm, ma quỷ sao có thể có độ ấm được?"
Chị Lưu nói:
"Cậu thật quá ngây thơ rồi, ai nói với cậu ma quỷ thì không có độ ấm hả? Anh ta có thể xuống lầu là vì lợi dụng dương khí của cậu đấy. Anh ta bám vào trên người cậu để vào thang máy, tiếp đó cố ý tiếp cận cậu, sau cùng thấy thời gian sắp đến 12 giờ mới nói phải rời khỏi cửa Dương Quan. Cậu bị lừa rồi."
Tôi nhớ kỹ lại, chợt nghĩ đến một chi tiết, lúc tôi đứng cạnh cửa chính với Vương Đào có hai lần anh ta cố ý tìm chuyện nói, không những thế còn gặp tôi rất trễ, thực chất là đang trì hoãn thời gian?
Tôi nói với đầu dây bên kia.
"Nếu chị đã nói Vương Đào la ma, vậy sao tôi không tìm thấy tên anh ta trong danh sách tử vong năm ngoái?"
Chị Lưu im lặng một lúc mới nói:
"Theo lời cậu nói, có lẽ anh ta không phải người chết trong đám cháy đó. Tòa nhà này có rất nhiều vong linh mà cậu không thể nào tưởng tượng được. Vụ án năm ngoái chỉ là một trong số đó."
Tôi hoảng hốt, một lúc sau mới lên tiếng:
"Công việc này tôi không thể làm tiếp được nữa!"
Chị Lưu đáp:
"Tôi không có ý kiến nhưng tôi phải nhắc cậu một chuyện. Người làm trước cậu vì vào linh thang nhặt tiền mà bị đưa lên tầng trên, lúc chúng tôi tìm thấy thì cậu ta đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi. Đến khi tỉnh lại thần kinh đã trở nên bất thường, sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần thì lại tự sát mất rồi. Trên thư tuyệt mệnh để lại có viết: 'Tôi không nên vào thang máy, cũng không nên cầm chút tiền mua mạng đó'. Tình huống của cậu tôi cũng là qua camera giám sát mới biết được. Còn về việc cậu có lấy đồ của họ hay không thì tôi không quá rõ. Nhưng chắc chắn là, thứ cậu thả đi nhất định sẽ về tìm cậu, còn có ác ý hay không thì tôi không chắc, cậu tự xem mà làm đi."
Lòng tôi loạn như ma, dưới cơn cáu kỉnh đã ngắt luôn cuộc gọi với chị Lưu. Tan học, tôi bắt taxi đến thẳng nhà Tiểu Kiều người đã giới thiệu công việc bảo vệ này cho tôi, vừa gặp mặt tôi liền đấm cho cậu ta một cú.
"Sao cậu lại giới thiệu tôi vào làm việc trong tòa nhà đó hả."
Người bạn đó cúi gầm mặt.
"Xin lỗi, cũng do tôi mờ mắt trước số tiền phí giới thiệu của chị Lưu, hơn nữa cậu cũng đang cần tiền gấp. Tôi bị hối thúc quá, không còn cách nào khác nên mới làm việc này, muốn đánh muốn mắng thì tùy cậu."
Tôi tức tới giậm chân.
"Mẹ nó, cậu suýt chút hại chết tôi rồi đấy!"
Tiểu Kiều nghe tôi kể xong mọi chuyện thì lại liên tục nói xin lỗi tôi. Tôi cũng không muốn phí thời gian mà trực tiếp hỏi cậu ta có biết người làm trước tôi đã chết thế nào không?
Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu, cậu ta cũng không biết nhưng có thể hỏi giúp tôi. Tiếp đó cậu ta gọi vài cuộc, mà câu trả lời cuối cùng lại giống y hệt chị Lưu.
Không chỉ vậy, Tiểu Kiều còn nói:
"Chỗ cậu làm đã từng có ba nhân viên làm việc, ngoại trừ người đầu tiên mất tích, hai người còn lại đều chết hết."
Lúc Tiểu Kiều nói những lời này, mặt cũng đã đen lại, cậu ta nghiến răng tiếp tục:
"Nếu tôi sớm biết là thế này thì dù có cho trăm triệu cũng sẽ không giới thiệu cho cậu làm."
Chuyện đã như vậy, tôi cũng không muốn lý luận với Tiểu Kiều. Vừa rời khỏi thì liền nhận được điện thoại của chị Lưu. Chị Lưu trực tiếp hỏi tôi:
"Có phải cậu đã lấy thứ gì ở trên tầng không?"
Tôi đáp:
"Không có."
Cô ấy ờ một tiếng.
"Vậy thì không có gì, cậu có thể cúp rồi."
Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện.
"Tối qua có một cô bé đến gõ cửa, còn nhờ tôi lấy một cái áo…" Tôi chưa nói xong thì chị Lưu đã vội ngắt lời:
"Cậu không đi được rồi, tối nay tiếp tục đến làm việc!"
Tôi ngồi bệch xuống đất, nghĩ thầm đừng chơi tôi thế chứ? Tôi kinh hãi nói:
"Không phải chỉ là một cái áo thôi sao, cô bé đó có thể làm gì chứ? Hơn nữa tôi cũng không có làm xằng làm bậy gì, không thù không oán, sao bọn họ lại hại tôi."
Chị Lưu nói:
"Trên quần áo có mùi và tóc của cậu, nếu cô bé đó muốn hại cậu thì chỉ một sợi tóc cũng có thể biết cậu đang ở đâu, sau đó bám vào người cậu, để cậu thành quỷ chết thay! Nếu có cơ hội nhất định phải lấy áo về. Có điều tôi đoán con bé sẽ không trả cho cậu đâu."
Lòng tôi như tro tàn ý lạnh, không thể nào ngờ bản thân lại đi đến tình cảnh này.
Chị Lưu đè thấp giọng.
"Cậu có muốn sống không?"
Tôi sững người.
"Chị hỏi vớ vẩn gì vậy, tất nhiên là muốn rồi."
Chị Lưu nói:
"Đêm nay cậu lên tầng 14, mang theo một cây bút chì, một cốc nước và một tờ giấy đỏ. Nhớ kỹ, 11 giờ 59 phút vào thang máy đi lên, trước 12 giờ 05 phút phải quay trở lại, nếu không cậu nhất định sẽ chết!"
Tôi hỏi làm vậy có ý gì?
Chị Lưu chỉ đáp:
"Cậu có thể sống hay không chỉ có thể nhờ vào tầng 14 thôi, đừng hỏi nhiều như vậy làm gì. Có lúc không biết còn tốt hơn biết nhiều."
Tôi cúp điện thoại mà có chút mông lung. Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là mấy lời Vương Đào từng nói với tôi. Tôi luôn cảm thấy dù Vương Đào có là quỷ cũng không có ý định hại tôi, trái lại còn nhắc nhở tôi tắt điện thang máy đúng giờ, giữ kỹ cửa chính, dù có chuyện gì cũng không lên tầng 14.
Mà chị Lưu thì lại bảo tôi nếu muốn sống thì nhất định phải lên tầng 14!
Tôi nên nghe ai đây?
Chị Lưu từng lừa tôi, nhưng đổi thành bất kỳ ông chủ nào khác, vì tuyển được người cũng đều sẽ làm vậy. Mà tôi lại không biết chút gì về cô ấy nên tôi cảm thấy những gì Vương Đào nói lại có lý.
Bất luận thế nào tôi cũng phải tiếp tục ở lại tòa nhà ma đó, không phải vì thứ khác mà là cái mạng này đã thả lên trên rồi, muốn kiếm lại chỉ có thể tự thổi phình gan lên thôi.
Trước tiên tôi về ký túc xá ngủ vài tiếng, thức dậy lại đến căn tin ăn cơm rồi lên lớp như bình thường. Lúc trở về ký túc xá, tôi vô tình đứng cạnh gương, đột nhiên phát hiện nửa tháng mà tôi đã gầy hẳn đi, trên mặt còn có những đường đen.
Buổi tối, dưới sự thuyết phục của đám bạn cùng phòng, tôi vẫn chọn đi làm.
Lúc tôi đến đơn vị, bên cạnh màn hình giám sát đã có nhiều thêm một người. Tôi nghĩ đó có lẽ là người mới mà chị Lưu nói, vì vậy tôi tiến đến chào hỏi cậu ta. Anh chàng này là một người cao gầy, da rất trắng, mắt sâu mày tướng. Cậu ta nói không nhiều, giới thiệu một chút thì bắt đầu ngồi vào màn hình giám sát mặt không chút biểu cảm. Tôi cũng lười nói với cậu ta, tôi đang do dự tối nay có nên lên tầng 14 không. Đang mãi nghĩ, Ngô Nhất đột nhiên vỗ đầu nói:
"Khi nãy có người gõ cửa, muốn tìm Lý Phàm, xém chút tôi quên nói với anh."
Tôi hỏi:
"Là ai?"
Cậu ta đáp:
"Không biết, người hơi đen, hơi béo, anh ta có để lại số điện thoại, nói cậu nhất định sẽ gọi cho anh ta."
Tôi nghe xong liền khó hiểu, xem ra người tìm tôi nhất định là Vương Đào rồi, là 'người' mà chị Lưu nói tôi đã thả đi.
Tôi không hiểu sao anh ta lại tự tin rằng tôi nhất định sẽ gọi cho anh ta. Chẳng lẽ vì báo đáp chuyện tôi đã thả anh ta đi cho nên muốn cảm tạ tôi?
Tôi vội ra ngoài gọi, quả nhiên người nhận chính là Vương Đào. Câu đầu tiên anh ta mở miệng chính là:
"Đừng lên tầng 14, cô ta đang cố ý hại cậu."
Lưng tôi đang toát mồ hôi lạnh, lập tức hỏi anh ta:
"Anh là người hay quỷ?"