Chuyện này khiến tôi vô cùng sợ hãi, cảm giác như đã đụng phải thứ tà ám gì đó nhưng lại không dám nói với chị Lưu, sợ cô ấy trách tôi làm việc trễ nãi, không đóng thang máy đúng giờ. Hôm sau đi làm, tôi đặc biệt mang theo bên mình viên ngọc bích xin ở chùa, nghĩ thầm mặc kệ có phải là dính thứ bẩn gì hay không, cứ cho bản thân một chút an tâm là được. Tôi sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ đã nghe không ít chuyện kỳ quái từ các cụ ông cụ bà, dù rằng gan đã được rèn luyện to không ít nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt đụng phải loại chuyện kỳ quái khó lý giải thế này, vẫn là quá dọa người rồi.
Đến tầm 11 giờ khuya, tôi đang ngủ gà ngủ gật trong phòng giám sát thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cũng vì lần đầu tiên nghe thấy thứ đồ chơi này reo nên một lúc lâu sau tôi mới đến nhấc máy.
Tôi hơi ngạc nhiên là khiếu nại của cư dân tầng trên, đối phương nói với tôi anh ta sống ở tầng 7, đang định ra ngoài thì cửa chống trộm bị hỏng, anh ta bị nhốt trong phòng rồi, nhờ tôi lên xem giúp anh ta một chút. Tôi không dám từ chối liền nói sẽ lên ngay, đến khi tôi mang công cụ vào thang máy đi lên thì vừa lúc đụng phải người đàn ông đã gọi cho tôi. Đối phương vận nguyên cây đen sì, áo khoác đơn giản, đầu đội mũ, cười nói:
"Phiền phức anh chạy không công một chuyện rồi, vừa nãy tự nhiên tôi lại mở ra được."
Tôi đáp:
"Vậy là tốt rồi. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi quay về nhé."
Người đàn ông đó nói:
"Đi cùng đi, vừa lúc tôi cũng phải đi ra ngoài một chuyến."
Chúng tôi trò chuyện vài câu trong thang máy. Người đàn ông này tên Vương Đào, hơn ba mươi tuổi, mở một cửa hàng trang trí sửa chữa ở Thành Đông. Căn nhà này là anh ta mua khi vừa bắt đầu lập nghiệp. Anh ta nói đã lâu rồi chưa trở về nhà.
Do Vương Đào nói năng rất khéo nên tôi cũng bắt đầu tò mò, mở miệng hỏi anh ta:
"Sao tòa nhà này đến tối lại vắng vẻ như vậy, có phải là do cư dân sống ở đây quá ít không."
Vương Đào liếc nhìn đồng hồ trên tay tôi, cười nói:
"Còn mười phút nữa là anh phải tắt thang máy rồi nhỉ."
Tôi ồ lên kinh ngạc.
"Anh cũng biết chuyện này à."
Vương Đào bật cười, nói:
"Không có gì mà tôi không biết. Trước đây tòa nhà này từng xảy ra một trận hỏa hoạn rất lớn, người chết đến cả trăm. Nửa đêm mười hai giờ không tắt thang máy rất dễ đụng phải thứ không tốt."
Tôi bỗng lạnh người, vốn dĩ trong lòng vẫn có chút nao nao với chuyện tối qua, giờ nghe anh ta nói vậy, tôi càng sợ hơn.
Tôi nói:
"Đại ca, anh đừng đùa, tôi làm ở đây cũng hơn nửa tháng rồi mà chưa từng thấy thứ kỳ quái gì."
Vương Đào cười lên nhìn hơi giống Phật Di Lặc, anh ta nói:
"Người anh em, anh phải tin vào cơ duyên, có lúc không phải anh chưa từng thấy mà là đã thấy nhưng anh không phát hiện ra thôi."
Không hiểu sao lúc Vương Đào vừa nói vậy tôi liền cảm thấy xung quanh chợt lạnh xuống. Vương Đào nói tiếp:
"Trước lúc anh đến có phải có người từng bảo anh phải chú ý ba chuyện đúng không. Thứ nhất là đến ban đêm không được mở cửa, thứ hai là phải tắt thang máy đúng 0 giờ đêm, thứ ba là không được lên tầng 14."
Tôi giật thót cả mình, nói:
"Này không phải là rất bình thường sao, vì an toàn của tòa nhà, đúng giờ tắt thang máy, ban đêm không mở cửa, còn về chuyện thứ ba thì chị Lưu chưa nói với tôi."
Vương Đào ngáp một cái.
"Đúng vậy, cô ấy đương nhiên không thể nói cho anh, nói cho anh rồi không phải dọa anh chạy mất sao? Theo tôi biết, trước anh đã từng có ba nhân viên bị chết rồi, không ai làm qua nửa tháng cả."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
"Nói đùa cũng phải có mức độ, nếu tòa nhà này từng có nhiều người chết như thế, sao nó không bị cảnh sát phong tỏa cưỡng chế phá dỡ. Hơn nữa anh bảo trước tôi từng có ba nhân viên đã chết, vậy sao không thấy đưa tin trên báo đài mạng mẽo! Nếu theo như anh nói, chuyện lớn như thế sao có thể không ai quan tâm chứ!"
Vương Đào nói:
"Anh tin hay không thì tùy. Chúng ta cũng xem như có duyên, hay là tôi xem chỉ tay giúp anh một cái nhé."
Tuy rằng gương mặt Vương Đào trông có vẻ thiện lành, nói năng cũng khiến người ta không chút phòng bị nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta là lạ. Vương Đào nói:
"Tôi chỉ là có lòng tốt thôi. Trên bàn tay đều ghi lại mạch sống cả đời của một người, so với gương mặt thì chỉ tay có hơi nhỏ hơn chút."
Tôi nửa hiểu nửa không mở tay trái cho anh ta xem, anh ta cau mày cúi đầu nhìn một phút, thang máy dừng rồi mà hai người còn ngây ngốc đứng ở cửa.
Vương Đào nói:
"Có phải lúc còn bé anh từng bị lao phổi đúng không?"
Tôi sững người.
"Như vậy mà anh cũng nhận ra à."
Vương Đào nói lẩm bẩm một lúc.
"Để tôi nghiên cứu một chút."
Tiếp đó Vương Đào lại nói vài chuyện nhỏ nhưng không tập trung vào thứ tôi muốn nghe. Tôi muốn hỏi anh ta thấy thế nào, anh ta chợt ngẩng đầu, hỏi:
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi không do dự đáp.
"Hai mươi mốt."
Anh ta gật đầu.
"Sinh vào tháng 4 âm lịch đúng không?"
Tôi càng kinh ngạc hơn.
"Đúng vậy, mùng 4 tháng 4 âm lịch."
Vương Đào mỉm cười đầy ẩn ý.
"Lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì đều không được lên tầng 14. Nghe lời tôi sẽ không sai đâu. Nếu không anh sẽ không còn mạng đâu đấy."
Tầng 14 không phải là nơi ở của cô gái xuống đây tối qua sao?
Tôi bị dọa không nhẹ, nhưng nhìn bộ dạng của Vương Đào lại không có điểm nào giống đang đùa. Chúng tôi trò chuyện thêm mấy câu, tôi muốn hỏi anh ta rốt cục sao không thể lên tầng 14. Anh ta ngập ngừng không nói, sau đó lại nhắc nhở tôi sắp đến 12 giờ đêm rồi đấy. Trước khi đi Vương Đào còn lặp lại bảo tôi dù xảy ra chuyện gì cũng không được lên tầng 14.
Tôi hoảng hốt vội tắt thang máy. Điện vừa ngắt, tôi đang định về phòng thì chợt nghe có tiếng người nói chuyện ngoài hành lang. Tôi dừng lại muốn nghe cho rõ nhưng đột nhiên mọi thứ lại trở về yên lặng.
Quay về phòng giám sát, nhàn rỗi đến chán, tôi liền lấy điện thoại ra chơi, nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa xem, mở ra mới biết là trò đùa quái đản của mấy đứa bạn, nhưng các tin nhắn đến dòng cuối cùng lại giống đến từng chữ, toàn thân tôi liền có loại cảm giác không rét mà run.
"Có lòng nhắc nhở: Hôm nay là ngày lễ ma quỷ, đừng có chạy lung tung."
Tôi vứt điện thoại sang bên, nghĩ thầm mấy kẻ này cũng quá không tinh ý rồi, rõ ràng biết tôi đang làm việc trong một tòa nhà kỳ quái còn gửi cho tôi mấy tin nhắn thế này, không phải đang trắng trợn dọa người sao! Tôi lắc đầu để bản thân không nghĩ mấy chuyện tào lao này nữa, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú màn hình camera.
Có thể là nhìn trong thời gian dài, thêm nữa trên màn hình cũng không có động tĩnh gì, không quá một lúc sau tôi lại buồn ngủ rồi. Đến tận khi có người gõ cửa phòng giám sát tôi mới choàng tỉnh lại, dụi dụi mắt cho rõ, sau khi xác nhận mình không nghe lầm mới nhanh chóng chạy đến mở cửa.
Người gõ cửa là một cô bé đang ôm đồ chơi, tầm khoảng 15 - 16 tuổi, rất dễ thương, trên mặt còn đang chảy hai hàng nước mắt, ngập ngừng nói:
"Anh ơi, ba mẹ em cãi nhau rồi, em sợ lắm, có thể ở lại chỗ anh một lúc không?"
Tôi thầm thở dài, sao người có tiền cứ hở chút là cãi nhau thế nhỉ, an ổn mà sống không tốt sao. Tôi hỏi em ấy có phải ở tầng 14 không? Cô bé có hơi ngây ra, sau đó lắc đầu.
"Không phải, em ở tầng ba."
Tôi ngượng ngùng cười.
"Em vào đi."
Vừa nói vừa nghĩ thầm, cô gái hôm qua tuổi chắc cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, sao có thể có một cô con gái lớn vậy được. Chắc tôi còn đang ngái ngủ rồi.
Đứa bé ngồi trên sofa, còn tôi tiếp tục quay về màn hình làm việc. Đứa bé vẫn cứ mãi khóc thút thít, tôi không đành lòng nên đến an ủi.
"Em có muốn anh gọi ba mẹ đến đón em không?"
Đứa bé liên tục lắc đầu nói không muốn.
Tôi thầm nghĩ ba mẹ dù có cãi nhau thế nào thì cũng sẽ không giận đến trên người con trẻ chứ. Tôi liền hỏi:
"Nhà em số mấy?"
Đứa bé bỗng nắm lấy tay tôi.
"Anh ơi anh đừng đi, nếu không ba mẹ em nhất định sẽ đánh chết em mất."
Tôi không tin trên đời lại có những bậc cha mẹ độc ác như thế nên liền an ủi:
"Em đừng khóc, nói không chừng lát nữa ba mẹ em sẽ đến tìm em đấy."
Đứa nhỏ gật gật đầu, lại nói:
"Em thì hi vọng họ đừng đến tìm em."
Tôi rất hiếu kỳ.
"Sao em lại nói vậy?"
Kết quả đứa bé kia đáp:
"Đó không phải là ba mẹ ruột của em, em là con nuôi."
Thoáng chốc tôi đã hiểu ra, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể im lặng.
"Em đừng buồn, trước an tâm ở đây với anh, nếu mệt thì cứ nằm trên sofa nghỉ ngơi."
Đứa nhỏ lại ngẩng đầu lên nói:
"Anh ơi, em cảm thấy hơi lạnh, anh có thể lấy áo cho em được không?"
Tôi mỉm cười đồng ý, xoa đầu cô bé rồi cởi áo khoác ngoài khoác lên mình cô bé.
"Em đừng nghĩ nhiều nữa."
Trở lại chỗ ngồi, tôi bất giác ngáp dài một cái. Cô bé kia nhỏ giọng gọi:
"Anh ơi, nếu anh mệt thì cứ lên giường đi, nếu có chuyện gì, em sẽ gọi anh. Được không?"
Tôi thầm nghĩ đứa bé này ngoan ngoãn như vậy mà ba mẹ nó lại không thích, thật sự quá đáng thương.
Lại ngáp một cái, tôi mệt mỏi nói:
"Vậy làm phiền em rồi, anh ngủ một chút nhé."
Đến khi tôi tỉnh lại thì đã không thấy đứa bé kia đâu nữa. Tôi đoán có lẽ là về nhà hoặc là được ba mẹ đón đi rồi. Tôi tìm một vòng nhưng lại không tìm thấy áo khoác của mình, chợt nghĩ có lẽ là đã bị cô bé kia mang về nhà luôn rồi.
Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của chị Lưu, chị Lưu nói đã tìm được một nhân viên mới sẽ trực cùng với tôi, tránh cho một mình tôi vì quá mệt mà trễ nãi công việc.
Sau đó chị Lưu lại hỏi tôi mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không. Tôi suy nghĩ một lúc liền đáp không có chuyện gì. Chị Lưu nghe vậy thì bảo tốt, tối nay người mới sẽ đến tìm tôi.
Lúc tôi về đến ký túc xá tôi thấy mấy người bạn cùng phòng đều có mặt, nhưng hôm nay họ không chào tôi như bình thường mà cùng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Lão Trương trưởng phòng là người đi đến đầu tiên, nặn ra một nụ cười hỏi tôi:
"Lý Phàm, gần đây cậu gầy quá, anh thấy hay là cậu đừng đi nữa, quá vất vả rồi."
Tôi cười khổ nói:
"Lão Trương, làm ca đêm thì phải vất vả mà, mọi người cũng biết tình hình nhà em. Ba em vừa nhập viện, còn nợ nần với mấy người bà con."
Mặt lão Trương u ám, lúc này một người bạn cùng phòng khác đưa một tờ báo cho tôi, bảo tôi tự đọc đi.
Ban đầu tôi cho rằng họ lo lắng bản thân tôi không trụ được, thêm nữa mỗi lần trở về tôi đều rất buồn ngủ. Nhưng khi tôi nhìn thấy chữ lớn trên tờ báo thì cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
Lão Trương nhỏ giọng nói:
"Lý Phàm, cậu xem chỗ xảy ra hỏa hoạn mà báo viết có phải chỗ cậu làm không?"
Tôi gật đầu, nhưng điều tôi chú ý không phải là '90 người chết và hàng trăm người bị thương trong vụ cháy nghiêm trọng ở tòa nhà xx…' mà là đoạn đầu tiên dưới tiêu đề.
'Do hai vợ chồng sống tại lầu 3 cãi nhau, người vợ dưới cơn xúc động đã mở bình gas, bật lửa, sau đó xảy ra một tiếng nổ dữ dội, tiếp đó… cuối cùng cả hai vợ chồng đều chết cháy, con gái mới 17 tuổi cũng không qua khỏi…'
Nội dung phía sau tôi hoàn toàn đọc không vào nữa, nhưng bức ảnh cô bé trên báo đã khiến tôi ngã ngồi tại chỗ.
Lão Trương thấp giọng nói:
"Tờ báo này mấy người bọn anh phát hiện được lúc đi bán giấy vụn hôm qua, chuyện này xảy ra hơn một năm trước mà đây cũng không phải thứ quan trọng, quan trọng là, nơi đó là một tòa nhà ma!"