Chương 1: Quỷ Mò Đường - Tòa Nhà Kỳ Dị Ở Thành Đông

Năm 2000, vì tôi học bên ngoài nên phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Làm gia sư, phát tờ rơi, giao đồ ăn, cho đến khi một người bạn giới thiệu cho tôi một công việc là làm bảo vệ với mức lương khá thì cuộc sống sinh hoạt của tôi mới ổn định hơn, thỉnh thoảng còn có thể gửi mấy trăm đồng về nhà.

Nhưng tòa nhà văn phòng nơi tôi làm việc rất kỳ lạ, mà những điều này phải hơn nửa tháng sau khi đi làm tôi mới phát hiện, nếu khi đó tôi biết hậu quả thì dù có cho trăm vạn, tôi cũng không bao giờ làm.

Còn chưa kể ban đêm chỉ có duy nhất một mình tôi trực tại tòa này, càng không thấy bóng dáng chị Lưu trưởng nhóm đâu, cả nửa tháng chỉ gặp cô ấy một lần, hơn nữa ấn tượng mà cô ấy để lại cho tôi còn rất kỳ quái. Lần đầu tiên tôi gặp chị Lưu chính là khi cô ấy bảo tôi trực ca đêm nên cần chú ý ba chuyện. Chuyện thứ nhất là đúng 12 giờ phải nhớ tắt thang máy, dù trên lầu có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được mở. Trễ nhất cũng không được quá 5 phút, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.

Tuy lúc đó tôi không hỏi gì nhưng trong lòng cũng thầm than, sau này chị Lưu giải thích do thang máy thường xuyên bị hỏng, nếu đến 12 giờ mà không tắt, lỡ như có chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm, nên tôi cũng thoải mái hơn.

Chuyện thứ hai là dù có bất cứ chuyện gì cũng không được mở cửa chính, dù cho ai muốn ra vào, đến ban đêm có nói gì cũng không được mở, dù ngoài cửa xô đẩy chết người cũng không được động.

Nói thật, tôi không quan tâm đến mấy quy tắc này cho lắm, vì mỗi đơn vị bảo vệ đều có yêu cầu tương tự, tuy nhiên thứ khiến tôi phản ứng là vẻ mặt âm trầm của chị Lưu khi nói những điều này, mắt nhìn tôi đăm đăm… Vả lại đặc biệt là một câu sau cùng: Dù cho bên ngoài chèn chết người cũng không được ra, cô ấy còn nhấn mạnh câu này hai lần.

Tôi hỏi chị Lưu chuyện thứ ba là gì nhưng cô ấy chỉ mơ hồ bảo cứ hoàn thành hai chuyện trước thì sau này cũng không có sắp xếp gì đặc biệt. Chỉ cần ban đêm tôi đừng chạy lung tung, không cần tuần tra tầng trên tầng dưới, cứ ngoan ngoãn ở phòng giám sát là được.

Hai tuần đầu đi làm không có gì xảy ra, sau này tôi phát hiện vào ban đêm tòa nhà này không có một bóng người nào, mỗi ngày tắt thang máy, đi một vòng liền trở về phòng giám sát ngủ một giấc đến 3 - 4 giờ sáng rồi lại dậy nhìn màn hình giám sát, xác nhận không có chuyện gì rồi lại tiếp tục ngủ. Cứ như thế, tôi cảm thấy công việc này cũng thoải mái, không gặp lãnh đạo, công việc cũng nhàn, lương tuần cứ lãnh.

Tối đó có buổi họp lớp, tôi không thể không uống vài ly, lúc về đến đơn vị thì đầu tôi vẫn còn hơi choáng, tôi nằm trong phòng quan sát định chợp mắt một lát, nghĩ chắc cũng không sao, đến lúc tỉnh lại thì mẹ nó tôi phát hiện đã 12h15' rồi, tôi hoảng sợ vội xách đèn pin chạy ra ngoài tắt thang máy, vừa định mở hộp cầu dao thì bỗng thấy thang máy tự động chạy, nhìn lên thì thấy trên thang máy hiện: 13….12….11….3…..

Lúc thang máy đến tầng 3 thì đột nhiên dừng lại, phải một lúc lâu sau mới xuống tiếp. Tôi đang nghĩ đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn có người sao? Nửa tháng nay tôi luôn nghĩ tòa nhà văn phòng này ngay cả cái trứng chim cũng không có, nhưng giờ đã muộn, lỡ như lúc này tôi tắt điện mà đúng lúc bên trong lại có người thì chắc chắn là sẽ bị người bên trong mắng cho máu chảy đầu rơi. Nghĩ xong, tôi quyết định chờ, vừa hay thang máy cũng đang đi xuống bình thường, không tới vài giây thì có thể đến nơi.

Thang máy dừng ở lầu 1, cửa từ từ mở ra sau đó ting một tiếng thì không đóng lại được nữa. Tôi ngó nhìn bên trong để chắc chắn không có ai liền đợi cửa đóng xong sẽ tắt nguồn thang máy. Nhưng thang máy lại không đóng như thường lệ mà giống như bị hỏng rồi. Theo lẽ thường, nếu trong tháng máy không có người thì nó sẽ tự động cảm ứng mà đóng lại. Lúc này tôi mới nhớ tới lời của chị Lưu từng nói thang máy dễ xảy ra sự cố hỏng hóc, lại nghĩ đến chuyện chột dạ hôm nay, tôi liền bước vào thang máy kiểm tra xem rốt cục có lỗi gì, nói ra cũng tình cờ, tôi vừa tiến đến gần thì cửa thang máy chợt đóng lại, may mà tôi mắt tinh tay nhanh lập tức chặn lại, hệ thống cảm ứng của thang máy không bị hỏng, phút chốc đã bật mở ra. Tôi cũng hoảng tới mức đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu cửa thang máy không mở ra thì cái tay của tôi coi như toang.

Tôi lại ra khỏi thang máy rồi tắt đèn.

Khi đã về đến phòng giám sát, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn. Theo lý tôi trực ở đây cũng đã một thời gian, thang máy chưa từng xảy ra chuyện hỏng hóc nào, lại cứ ngay ngày tôi tắt điện trễ thì có chuyện. Hơn nữa nếu như không ai sử dụng thì thang máy sẽ không chuyển động lên xuống. Lúc nãy khi tôi đưa tay ra nếu như thang máy có vấn đề thì tôi đã mất tay rồi. Nếu vậy, chứng tỏ cảm ứng của thang máy vẫn bình thường!

Tôi cũng lười nghĩ nhiều, ai mà không từng mắc lỗi chứ, chuyện này tôi không nói thì chị Lưu sẽ không biết, chỉ cần lần sau tôi chú ý không phạm sai lầm tương tự là được.

Tôi nằm trong phòng giám sát nhìn chằm chằm màn hình camera, không biết là lỗi thị giác hay thế nào, thình lình tôi thấy có một cái bóng mơ hồ lướt qua màn hình, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhấp đúp để phóng to màn hình camera ở sảnh tầng 1 rồi nhìn chăm chú một lúc nhưng cũng không phát hiện có gì khác lạ. Tôi lắc lắc đầu thầm nhủ sau này đi làm thì nhất định không thể uống rượu, cả người đều lâng lâng rồi.

Tôi đang định dụi mắt cho rõ thì có người gõ cửa phòng giám sát, tôi giật thót mình, cảnh giác đứng dậy, cầm lấy chiếc dùi cui an ninh bên cạnh. Vừa bước đến cửa thì chợt nghĩ, lỡ đâu là chủ hộ ở lầu trên, tôi cầm gậy thế này không phải dọa người ta sao, nghĩ nghĩ một lúc liền đặt cây gậy xuống bên cạnh.

Tôi hỏi một câu:

"Ai đấy?"

Không ai đáp lời, tôi nhìn ra ngoài từ mắt mèo thì thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng đang đứng ở cửa, vì bên ngoài trời tối nên tôi cũng không thể nhìn thấy cô ấy trông như thế nào. Vì nghĩ là phụ nữ nên không lo có chuyện gì, tôi cũng hơi thả lỏng mà mở chốt.

Người phụ nữ theo phản xạ dùng tay che mặt, có thể là do ánh sáng trong phòng quá mạnh. Tôi hỏi cô ấy:

"Cô là ai, có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ đó hạ tay xuống lộ ra khuôn mặt trắng nõn với mái tóc dài bóng mượt, thoạt nhìn như minh tinh điện ảnh. Cô ấy ôm lấy vai, có chút bất lực nói:

"Tôi cãi nhau với chồng nên bị chồng đuổi ra ngoài, anh có thể mở cửa giúp tôi không, tôi muốn về nhà mẹ."

Tôi sững sờ vài giây, phản ứng đầu tiên là cô ấy thật đẹp. Nghĩ đến xem ra tòa nhà này vẫn có người ở, lúc trước mỗi lần tôi đến làm đều là trống không, tôi còn tưởng đây là nơi bỏ hoang. Nếu đã là mâu thuẫn gia đình, tôi cũng không tiện nói gì, liền nói với cô ấy:

"Đơn vị tôi có quy định đến mười hai giờ không thể sử dụng cửa chính được."

Người phụ nữ đó bỗng trở nên rất tủi thân, cô ấy cúi thấp đầu, nói:

"Tôi hiểu rồi, vẫn nên quay về thôi."

Tôi cười nói:

"Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường vẫn là vợ chồng, cô và anh ấy nên đường hoàng nói chuyện với nhau đi." Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, người đàn ông này cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi, cô vợ xinh đẹp như thế mà lại không nâng niu.

Người phụ nữ đó đột nhiên cười lạnh, nhếch môi nói:

"Thang máy đóng rồi, tôi sợ tối, có thể đưa tôi lên nhà không?"

Tôi có chút lưỡng lự, vợ chồng người ta cãi nhau, một người ngoài như tôi dắt cô ấy về có khi nào sẽ gây ra thị phi không.

Nếu chồng cô ấy nhìn thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông khác không chừng lại sẽ nổi cơn lôi đình. Tôi liền hỏi cô ấy ở tầng mấy, cô ấy nói ở tầng 14, tôi bảo:

"Thế này đi, tôi cho cô mượn đèn pin, khi nào rỗi thì mang trả lại, giờ tôi đang trong giờ làm việc nên không thể rời khỏi vị trí."

Thành thật mà nói tôi không muốn quản chuyện rỗi quá nhiều, thêm cả tuy người phụ nữ này rất đẹp nhưng luôn khiến người ta có loại cảm giác âm lãnh. Hơn nữa tôi phát hiện một chuyện, người phụ nữ này đi chân trần, dưới chân lại còn vết ướt. Tôi thầm nghĩ dù có mâu thuẫn gia đình thì cũng sẽ không đi chân trần ra chứ, kỳ lạ nhất là chồng cô ấy lại không ra ngoài tìm cô ấy. Tôi tự hỏi có khi nào còn có chuyện khác không, nhưng mặc kệ người ta có nói dối hay không, tôi cũng không nên bận tâm.

Người phụ nữ đó nhận đèn pin xong liền rời đi, tôi đóng cửa phòng giám sát, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác rờn rợn. Ngồi về chỗ cũ, tôi vươn eo tập trung nhìn màn hình camera. Màn hình camera đặt ở chỗ khuất sáng gần thang máy đột nhiên lóe lên. Tôi sửng sốt, cho là có vấn đề xảy ra nên nhanh chóng nhấn đúp phóng to màn hình, sau đó điều chỉnh ánh sáng. Lúc này đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái. Thang máy vốn dĩ đã bị tôi tắt nguồn giờ lại tự động vận hành, mà đèn tầng bên trong đột nhiên bật sáng như có ai ấn vào. Tôi định thần nhìn lại, là tầng 14.

Da đầu tôi bỗng chốc tê dại, nhanh chóng bật người dậy nhìn chăm chăm lên màn hình.

Do đèn trong thang máy hơi mờ, thêm nữa camera bên trong có điểm mù nên tôi không thể thấy rõ bên trong rốt cục có người hay không, nhưng đèn thang máy lại đang sáng chứng tỏ có người ấn rồi. Thang máy tự động vận hành chứng minh vừa rồi tôi đã không tắt nguồn điện!

Phút chốc há hốc mồm, tôi thật sự đã tắt nguồn điện rồi, sao giờ lại khởi động chứ? Tôi nhìn màn hình chăm chăm, nghĩ thầm chờ thang máy mở cửa là có thể biết có người bên trong hay không.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, một bóng trắng liền lướt đi qua. Tôi sửng sốt, màn hình hơi mờ nên tôi cũng không nhìn rõ mấy, nhưng tôi nghĩ đó là người phụ nữ mặc đồ trắng vừa rồi. Thầm mắng một câu sau đó mở cửa chạy ra ngoài, lúc đến trước cửa thang máy, tôi chợt phát hiện nguồn điện đã tắt, cũng không có gì khác lạ! Nhưng rõ ràng vừa rồi ở phòng giám sát tôi đã thấy… Tôi giật mình cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt phát hiện trên mặt đất có mấy dấu chân ướt, mà chỗ dấu chân biến mất chính là hướng phía thang máy. Càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, tôi bước đến thử ấn nút lên xuống thang máy vài lần nhưng hoàn toàn không có phản ứng. Lông tóc trên người đã bắt đầu dựng hết lên, nếu thang máy đã không thể sử dụng, vậy người phụ nữ kia đi lên bằng cách nào?!